Đại học A.
Hơn 5 giờ chiều, tất cả mọi người đã về hết. Sân trường không một bóng người, thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ cuốn đi những chiếc lá khô tạo ra âm thanh xào xạc càng làm nổi bật sự vắng vẻ.
Trong thư viện vẫn còn có học sinh. Ở một góc khuất bị che bởi những giá sách cao lớn, một cô gái khoảng 18 tuổi với mái tóc dài xõa đến ngang lưng, cặp kính viền đen to che đi gần nửa khuôn mặt. Nhìn ngũ quan của cô cũng không mấy sáng sủa, làn da nâu đen, trên má còn có những đốm tàn nhang. Nhưng nhìn kĩ, đường nét của gương mặt kia rất chuẩn và những vết tàn nhang ấy là do tự vẽ nên. Đặc biệt, đôi mắt cô mang một vẻ đẹp lạnh lùng và có vài phần khô khốc không hợp với độ tuổi. Bạch Vĩ đang chăm chú đọc một cuốn sách về kinh tế được viết bằng tiếng Pháp.
Chỉ ngồi trên chiếc ghế tựa bằng gỗ với ánh mắt kia, không có thêm bất kì một động tác dư thừa nào nhưng cô lại mang dáng vẻ của một vị nữ hoàng tôn quý mà lặng lẽ như hồ nước mùa đông.
* * *
1 tiếng sau.
Bạch Vĩ gấp cuốn sách lại, xoa xoa mi tâm rồi đứng dậy đi ra ngoài. Chỉnh lại chiếc kính, cô cúi mặt và đi ra khỏi thư viện. Mặt trời đã khuất dạng, cô bước đi theo con đường ra khỏi cổng trường. Đèn đã bật lên, con đường khá vắng vẻ. Sắc mặt Bạch Vĩ vẫn lạnh lùng hờ hững như một người đứng bên ngoài quan sát tất cả.
"Mẹ ơi, ngày mai là sinh nhật con, mẹ nhớ mua quà sinh nhật cho con đây nhé!". Một giọng nói ngây thơ, lảnh lót của một cô bé lọt vào tai làm cô sững lại.
Phía trước, một cô bé khoảng 5 tuổi đang kéo ống tay áo của người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, đứng bên cạnh là người đàn ông có vài đường nét giống cô bé.
Người phụ nữ cười: "Được, được, nhưng con phải ngoan ngoãn nghe lời.."
"Con sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời mà, mẹ nhớ mua quà cho con nhé, con thích búp bê baby, thích gấu bông, thích váy công chúa nữa cơ." Chưa đợi mẹ nói hết câu, cô bé đã liến thoáng một tràng dài.
Người đàn ông xoa đầu cô bé, bế lên rồi nói với giọng cưng chiều: "Công chúa nhỏ của ba thích gì ba sẽ mua hết, haha."
Cảnh tượng đột ngột trước mắt làm cô ngây ra. Trái tim giống như bị ai bóp chặt. Lòng cô thắt lại, đau đớn như đang rỉ máu. Trước mắt tối đi, cô không còn nhìn rõ, trong đầu hiện lên hình ảnh cô lúc nhỏ với bóng dáng ba cô, mẹ cô. Những lời nói yêu thương của họ, tiếng cười đùa của cả nhà..
"Ba, mẹ, thấy con vẽ có đẹp không?"
"Rất đẹp, con gái ba vẽ gì cũng đẹp."
Ba cô ôm cô ngồi trên ghế, nhìn những bức tranh kia.
"Tiểu Vĩ chúng ta vẽ rất đẹp." Mẹ cô cũng khen cô.
"Hai ba con ăn hoa quả đi."
* * *
Những kí ức ấy như đoạn phim ngắn của một gia đình vui vẻ, hạnh phúc nhưng bây giờ, chúng lại như con dao cứa vào vết thương cũ của Bạch Vĩ.
"Bíp, bíp." Tiếng còi xe làm cô sực tỉnh. Nhìn về phía trước, một nhà ba người kia đã đi xa. Cô rũ mắt xuống, gương mặt càng thêm lạnh lẽo và chết chóc.
Ba, mẹ, con nhất định sẽ tìm ra kẻ hại chết ba mẹ và bắt chúng phải trả giá đắt.
Bạch Vĩ tiếp tục lê bước, nhưng vừa đi được hai bước chân, cô chợt dừng lại, liếc nhìn về một quán cà phê gần đấy. Cửa kính làm bằng thủy tinh, rất dễ dàng nhìn vào bên trong nhưng không thấy có cái gì bất thường. Cô có cảm giác một ánh mắt đã nhìn mình nhưng không có sát ý. Đứng đó một lúc lâu, cảm giác đó không còn xuất hiện, cô lại tiếp tục tiến về phía trước.
Phía sau cánh cửa, một người đàn ông bước ra, dáng người cao ráo, cặp mắt "xinh đẹp" phía sau gọng kính đen lóe lên. Tư Hàn đưa tay bỏ kính xuống, đôi môi khẽ nhếch lên.
"Ha, đúng là nhạy bén."
Từ nãy đến giờ, những biểu cảm kia của cô hắn đã thu hết vào mắt. Hắn cũng không hiểu vì sao lại nhìn về phía cô, giống như có trực giác mách bảo.
Chẳng lẽ có quen biết sao?
Liếc nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé đã dần khuất dạng kia, ánh đèn đường làm bóng cô kéo dài, trông thật cô độc, lạnh lẽo. Có một thứ cảm xúc nhỏ nhoi đang len lỏi trong tim và hắn cũng không biết đó là gì.
"Cậu chủ."
Tiếng gọi của người hộ vệ kiêm trợ lý cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Ừm." Giọng hắn trầm trầm không nghe ra cảm xúc.
Hắn hơi rũ mắt sải bước về phía chiếc xe Bentley màu đen sang trọng, áp chế thứ cảm xúc không rõ ràng kia xuống.
--- Minh Ngọc Tiêu Tiêu---