Chương 4.1

Sau khi đem quần áo cùng binh khí của Hà Khôn đi cầm đồ, Tiêu Nặc nhận được một số tiền lớn để đổi lấy những gì y cần, y tìm một thanh lâu, gọi một cô nương nhan sắc bình thường nói với tú bà rằng y muốn bao cô nương này một đêm, không ai được phép làm phiền.

Sau khi đóng cửa lại, liền đem nàng hôn mê đặt lên giường.

Trong thanh lâu có một đám hỗn tạp, trong số những tên côn đồ canh giữ thanh lâu vẫn có mấy người có linh tức, chắc họ đã vào tiên môn nhưng đã bỏ cuộc giữa chừng.

Tiêu Nặc ẩn thân tại đây vì linh lực của họ có thể trộn lẫn linh lực của y.

Nếu chế thuốc từng bước một thì phải mất mười ngày rưỡi, nhưng nếu sử dụng linh tức thôi hóa thì quá trình có thể giảm còn 5 canh giờ.

Chỉ mới 5 canh giờ trôi qua kể từ khi ma hoa nở rộ.

Tiêu Nặc chỉ có thể đánh cược trong vòng 5 canh giờ sẽ không ai đến làm phiền y.

Tiêu Nặc dùng tâm huyết chế phương thuốc, nhìn thứ nước đen sền sệt sủi bọt trong lò thuốc nhỏ, qua một lát sau có thể khô thành thuốc, nuốt vào sẽ giải phóng đặc tính của ma hoa.

Giọng nói của Hà Khôn đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến: "Vây quanh tất cả, kiểm tra từng người một, nếu để người chạy trốn, các ngươi đừng hòng được ăn!"

"Vâng!" Động tác nhất trí theo tiếng.

Sau khi bị Tiêu Nặc hành hung, trong lòng Hà Khôn phẫn hận, hắn chạy về Chấn Trạch Đường báo cáo, hướng chưởng môn bẩm báo hắn thấy ma đầu Tiêu Nặc, có liên quan đến Tiêu Nặc.

Ban đầu chưởng môn không tin, nếu là Tiêu Nặc ra tay thì Hà Khôn làm sao có thể sống?

Nhưng Hà Khôn nói, cảm giác linh tức Tiêu Nặc không dồi dào như trước, chắc là trận chiến Ngũ Hành Môn lúc trước đã làm bị thương căn cơ, bởi vậy y mới ngủ đông mấy năm không ra.

Chưởng môn nghe có lý, liền ra lệnh cho Hà Khôn dẫn theo mấy đệ tử, đồng thời nghiêm khắc ra lệnh: "Có thể chặt tay chân hắn, nhưng không được làm tổn thương đến tính mạng, nhất định phải bắt sống hắn trở về."

Hà Khôn không rõ nguyên do, nhưng chưởng môn bằng lòng làm hắn dẫn người đi trả thả, như vậy đủ rồi.

Nghe được cửa phòng bị cưỡng ép mở ra, thực mau liền tới chỗ y, linh tức truyền vào lò dược không thể gián đoạn, vừa đứt thì mọi nỗ lực trước đó đều trở nên uổng phí, Tiêu Nặc chỉ có thể ôm dược lò nhảy cửa sổ mà chạy.

Mới vừa chạy ra không bao xa, liền nghe thấy tiếng kêu la và tiếng bước chân ngày càng gần.

Tiêu Nặc bất đắc dĩ phải nhảy lên tường cao của sân sau, vào giây phút cuối dù chạy cũng khiến linh tức không xong, y không dám mạo hiểm.

Y trốn trong một gian phòng chất củi, lúc này đã qua giờ nấu cơm, nơi đây một mảnh an tĩnh.

Nước đen đang quay cuồng chậm rãi biến thành bột phấn, ngưng tụ ở đáy lò dược.

Tiêu Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, xong rồi, y bẻ cành gỗ chất đống một bên, cẩn thận cạo bỏ bột phấn, từ xa có thể ngửi thấy mùi bột, thật buồn nôn, thuốc có thể ức chế ma hoa lại là cái gì tốt.

Trước đây Tiêu Nặc pha chế có bỏ thêm mật ong, chế thành mật hoàn rồi uống với nước để khử mùi đắng.

Hiện tại không có điều kiện.

Tiêu Nặc nuốt một ngụm bột đen, tuy y luôn rất kiên quyết nhưng mùi vị quái dị khủng khϊếp khiến cổ họng y phát ngứa, nhịn không được khụ một tiếng.

“Người nào ở bên trong!”

Cửa phòng chất củi đột nhiên bị đá văng, mấy người mặc quần áo giống nhau cầm trường đao tạo thành hình quạt, hoàn toàn chặn mất cánh cửa duy nhất.

Nếu là không uống thuốc vào, Tiêu Nặc còn có thể chơi một lần vô lại, lấy y linh tức, dễ dàng đánh bại những người bình thường này.

Nhưng hiện tại Tiêu Nặc không thể thúc giục linh tức, sẽ khiến hình xăm Ma giới Mạn Đà La một lần nữa hiện lên, khiến cho trận này thật vất vả.

Tiêu Nặc thuận theo từ đống củi đi ra, đám người nhìn thấy y mặc trường bào, dáng vẻ tao nhã, đều tưởng y là khách muốn trộm đồ.

Trong đó một người nói: “Xem hắn cũng không trộm thứ gì, đánh một đốn rồi đuổi đi thôi.”

Một người khác ngăn cản: "Hôm nay chủ nhân hiếm khi đến đây, đương nhiên chúng ta phải thể hiện sự chăm chỉ của mình, vừa lúc có cái tiểu tặc đưa đến trước mặt, đáng lẽ phải giao hắn cho chủ nhân xử lý, biết đâu hắn làm chủ nhân vui vẻ sẽ thưởng cho chúng ta tiền uống rượu."

Mọi người đều nói có lý.

Tiêu Nặc đương nhiên không muốn bị người xử lý, đi đến ven tường y ra sức tránh thoát hai nam nhân đang canh mình, nhảy về phía trên tường.

“Xuống đây!" Theo một tiếng quát chói tay, Tiêu Nặc cảm giác được một trận gió mạnh thổi tới sau lưng mình.

Y miễn cưỡng xoay người, một tia sáng bạc xẹt qua cánh mũi đập vào tường, là một thanh trường đao.

Người phóng đao mặc quần áo khác với mọi người, hình dung tuấn mỹ, Tiêu Nặc cảm thấy người này quen mắt, lại suy nghĩ, thế nhưng có chút giống với dung mạo của y, đặc biệt là lông mày hơi xếch lên như lông vũ.

Thấy hắn xuất hiện, mọi người đều khom mình hành lễ: “Tiết thống lĩnh.”

Thống lĩnh?

Tiêu Nặc bắt đầu đau đầu, nghe tới đây y cảm thấy y vừa nhảy vào sân của một gia tộc quan chức nào.