Chương 7.2

"Hay, hay lắm." Thương Sóc giận quá hóa cười, "Ngươi hiếm khi tình thâm ý trọng, vì bảo vệ một người không liên quan gì tới mình mà sẵn sàng mạo hiểm mạng sống, trẫm thành toàn ngươi."

Tiêu Nặc bình tĩnh lên tiếng: “Đa tạ bệ hạ.”

Y không biết thực lực của Thương Sóc bây giờ thế nào, nhưng y tin sau khi bị thuốc thúc giục toàn bộ linh tức ra, chính y chưa chắc bại bởi hắn.

Tiêu Nặc nhìn ra Tố Vân chỉ bị điểm trụ linh khiếu, với năng lực của nàng chỉ cần chống đỡ một canh giờ là có thể tự mình thoát ra. Nếu có thể đua đến lưỡng bại câu thương, mọi người trong cung sẽ đại loạn, một lòng một dạ tập trung vào Thương Sóc, đến lúc đó Tố Vân có thể mang theo Tiểu Gia cùng nhau rời đi.

Đến lúc đó, chính y tự cắt cổ, không cần lo lắng Ma giới Mạn Đà La quấy phá.

Tiêu Nặc hạ quyết tâm, thong dong đi theo Thương Sóc hướng tới võ đài.

Tố Vân cùng Tiểu Gia bị áp sang một bên, trơ mắt nhìn Tiêu Nặc nhận trường kiếm đứng ở giữa thạch đài.

Thân ảnh cao lớn khiến Tố Vân nhớ tới một người, một người dùng máu tươi của mấy vạn người tế ma, bị thế nhân chửi rủa, hiện giờ đã hôi phi yên diệt.

Tiêu Nặc nhìn thanh kiếm trong tay, cảm xúc kích động, đây là thanh kiếm Khiếu Phong của y, nó biến mất vào ngày đầu tiên y bị ba tiểu súc sinh cầm tù, liền chẳng biết đi đâu, y vốn tưởng ba tiểu tể tử này đã phá hủy thanh kiếm, không nghĩ tới hôm nay lại thấy nó.

"Ngươi biết thanh kiếm này sao?" Thương Sóc thanh âm lạnh lùng truyền đến.

Tiêu Nặc lắc đầu: "Không biết, chỉ là cảm thấy thanh kiếm này có hoa văn rất đẹp, nhất định thập phần quý trọng."

Thương Sóc ngừng nói, đang chuẩn bị lên đài.

Chợt có một giọng nữ tử vang lên:

"Bệ hạ thân thể ngàn vàng, sao có thể đích thân chiến đấu với tiện nô hèn mọn này? Thần thϊếp nguyện vì bệ hạ phân ưu."

Một vị dáng người cao gầy, khí chất cao quý bước ra từ trong đám đông, những cung nhân đó xưng nàng là quý phi.

Nàng bước đến đứng trước mặt Thương Sóc, khom người: "Tham kiến bệ hạ."

Thương Sóc nhàn nhạt nói: “Bình thân.”

Hắn nhìn quý phi, vừa định kêu nàng đứng sang một bên, chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, ái phi vốn là công chúa Yêu tộc, linh tức mạnh mẽ không thua nam tử, có thể thay mặt trẫm chiến đấu."

Tiêu Nặc ngẩn người khi nghe thấy hai chữ Yêu tộc, y gượng cười nói: "Có sự khác biệt giữa nam và nữ, điều này......"

Thương Sóc cười nói: "Ngươi xem nàng là ai? Nàng chính là thân nữ của nữ hoàng yêu tộc, cũng là muội muội của Quỷ Xa Nữ kia."

Hóa ra...... Thật sự là muội muội của nàng......

Tiêu Nặc trong lòng đại chấn, nhưng không dám lộ ra ngoài, cười nói: "Quỷ Xa Nữ là ai?"

"Thì ra ngươi không biết," Thương Sóc mỉm cười, "Quỷ Xa Nữ vốn là nữ hoàng yêu tộc tiếp theo, nhưng nàng nổi lên tâm tư xấu xa, muốn yêu tộc thống nhất tam giới nên đã hợp nhất với Thiên Cơ Môn phản nghịch Tiêu Nặc, lấy muôn vàn mạng người mở ra huyết tế, nỗ lực mở ra phong ấn của Quỷ giới, thật đáng tiếc, bỏ cả tính mạng lại không thành."

Quý phi rúc vào Thương Sóc trong lòng ngực làm nũng: “Bệ hạ đừng nhắc đến chuyện này nữa, trên dưới yêu tộc không nhận nghiệp chướng này cùng tộc."

Chuyện sau đó Tiêu Nặc cũng nghe nói qua vài lần, Yêu tộc cũng như Thiên Cơ Môn, tuyên bố Quỷ Xa Nữ là phản nghịch, cử ra một nữ tử cùng Linh Hoàng và Ma đế hòa thân để chứng tỏ Yêu tộc không liên quan gì đến việc này, chỉ cầu tam giới hòa bình.

Nghĩ lại thì, công chúa yêu tộc đưa đến tay Linh Hoàng đó là vị quý phi này.

Đánh giá các đặc điểm trên khuôn mặt, quả thực có vài phần tương tự Quỷ Xa Nữ.

"Nếu ái phi có hứng thú, vậy bắt đầu." Thương Sóc rất có hứng thú nhìn vẻ mặt của Tiêu Nặc.

Tiêu Nặc mỉm cười hành lễ: "Kia thảo dân liền mạo phạm."

Nếu đối diện là Thương Sóc, Tiêu Nặc sẽ không cần lưu thủ, nhưng hiện tại trước mắt là công chúa yêu tộc, Tiêu Nặc phải kìm chế không làm tổn thương nàng, lại không thể bị kiếm của nàng đâm trúng.

Y cầm kiếm trong tay, không tiến công, né trái tránh phải.

Thương Sóc lạnh lùng nói: "Hôm qua ngươi lấy sức của một người có thể sánh ngang với đội thân vệ, hiện giờ đứng trước mặt một nữ tử lại không thể đánh trả, đúng là thương hương tiếc ngọc."

Tiêu Nặc nghe xong cũng không biết thế nào, quý phi kia vốn là nữ tử bị đưa tới hòa thân, ngày thường ở bên Thương Sóc không được thoải mái, hôm nay có tâm lấy lòng khoe mẽ, chỉ hy vọng Thương Sóc có thể đối xử tốt với nàng một chút, sao có thể để một tiện nô đối với nàng thương hương tiếc ngọc, xuống tay càng thêm tàn nhẫn vô tình.

Ánh kiếm trắng sáng không bao giờ rời khỏi điểm yếu của Tiêu Nặc, may mắn thân pháp Tiêu Nặc rất nhanh, chỉ bị cắt qua quần áo, không có thương tổn đến da thịt.

Thời gian đã qua nửa canh giờ, vẫn là quý phi tiến công, Tiêu Nặc phòng thủ, hai người không một người bị thương.

Giọng của Thương Sóc lại vang lên: "Nếu ái phi không thể hiện ra một chút bản lĩnh nào, trẫm liền cho rằng quý phi cùng hắn có giải quyết riêng."

Quý phi trong lòng sốt ruột, lấy ra tuyệt kỹ, đó là chiêu thức đồng quy vu tận của yêu tộc.

Tiêu Nặc cắn răng, rốt cuộc tuôn ra linh tức, y không thể không ngăn cản nhất kiếm của quý phi, vì Tố Vân cùng Tiểu Gia, y không thể thua.

Cũng chỉ có thể ở trong lòng đối với Quỷ Xa Nữ nói một tiếng xin lỗi.

Thân hình hai người đang xen, thanh kiếm Khiếu Phong xẹt qua gương mặt quý phi, đồng thời khuỷu tay của quý phi đánh thật mạnh vào xương sườn của Tiêu Nặc.

Máu tươi vẩy ra, Quý phi không thể tin tưởng mà sờ lên mặt của mình, nhưng vết thương ở trên mặt gần như tuyên cáo với mọi người nàng thua.

Quý phi tâm cao khí ngạo, nơi nào chịu được cái này, lập tức muốn tấn công Tiêu Nặc lần nữa.

"Dừng tay." Thương Sóc đột nhiên lên tiếng, hắn chậm rãi lên đài, nhìn quý phi: "Ngươi thua."

"Bệ hạ! Thần thϊếp không có thua, thần thϊếp vẫn còn sức chiến đấu!" Quý phi làm nũng.

Thương Sóc không dao động, trầm giọng nói: “Trẫm nói, ngươi thua.”

Quý phi không dám tranh cãi nữa, đành phải khom lưng hành lễ lui sang một bên.

Thương Sóc quay đầu ra hiệu: "Đem bọn họ đi."

Một người hầu bước lên phía trước cởi trói cho Tố Vân và Tiểu Gia rồi dẫn họ đến cổng.

Tiêu Nặc trong lòng buông lỏng, dù sao tiểu tể tử y dạy vẫn biết ý nghĩa của việc giữ lời.

Câu tiếp theo khiến Tiêu Nặc cứng đờ: "Tiện nô Tiêu Niệm, dĩ hạ phạm thượng, thương tổn quý phi ngọc thể, đem hắn treo lên, phạt một trăm roi."

Lúc này Tiêu Nặc có đủ linh tức, nếu y muốn phản kháng thì đám thị vệ này không phải là đối thủ của y, nhưng lúc này Tố Vân cùng Tiểu Gia đang bị thị vệ vây quanh, họ không có sức lực đánh trả.

Y mỉm cười, đánh rơi thanh kiếm Khiếu Phong xuống, thúc thủ chịu trói, y bị trói vào khung tra tấn bằng bốn sợi xích sắt, chỉ có mũi chân chĩa xuống đất, cổ tay bị treo rất chặt.

Y chỉ hy vọng người hành hình động tác mau chút, không làm chậm trễ việc lấy lò thuốc của y.

Khi roi đầu tiên rơi xuống, một vệt máu xuất hiện từ ngực đến thắt lưng Tiêu Nặc, thân hình y đong đưa, sợi xích sắt trói cổ tay kêu lạch cạch.

Mũi chân không thể chạm mặt đất, bị chằng xuống đến phát đau.

Vừa mới bắt đầu, Tiêu Nặc còn có thể dựa linh tức nhẫn đau, nhưng thứ gì giả chính là giả, sau hơn hai mươi roi, tác dụng của nhạn tức thảo đã biến mất.

Tiêu Nặc cắn chặt răng, một roi một roi mà đi xuống.

Xong một trăm roi, y hấp hối, rũ đầu xuống như đã chết.

Nếu thực sự chết thì tốt, trong mông lung, y lại nghe thấy Thương Sóc nói: "Đem hắn treo ở nơi này cho mọi người xem."

Tiêu Nặc hơi mở to mắt, dưới lớp máu che phủ, y nhìn thấy hình xăm Ma giới Mạn Đà La trên eo sườn đã lộ ra một số dấu vết, may mắn lúc này toàn thân y bị đánh đến da tróc thịt bong, nếu không chú ý thì rất khó nhìn ra.

Nếu như ma hoa nở rộ......

Tiêu Nặc tuyệt vọng há miệng, dùng sức cắn thật mạnh vào đầu lưỡi của mình.

Máu từ miệng y trào ra, bắn tung tóe đầy đất.