Chương 7.1

Cú đá đó đập mạnh vào bụng Tiêu Nặc, đá y lùi về sau vài bước và đập vào bình phong.

Tiêu Nặc đau đớn, theo bản năng ngẩng đầu căm tức nhìn Thương Sóc, thấy Thương Sóc sắc mặt âm trầm, y bỗng nhiên nhớ đến thân phận địa vị bây giờ, vội cúi đầu nói: "Thảo dân không biết quỷ củ, biết sai rồi."

"Biết sai?" Thương Sóc mỉm cười đi về phía y, Tiêu Nặc từng bước lui về phía sau.

"Trong cung điện này, nô tài biết sai thì phải quỳ gối xin tha."

Tiêu Nặc cả đời chỉ bái sư tôn cùng bài vị tổ tiên, còn lại vạn vật chưa từng khiến y phải quỳ gối.

Lúc trước từng có một yêu tà lọt lưới đến cửa trong khi Tiêu Nặc bị thương, hắn trói Thương Sóc, yêu cầu Tiêu Nặc quỳ xuống đất lạy hắn, Tiêu Nặc giả quỳ, trước khi đầu gối chạm xuống đất, y nháy mắt ra tay gϊếŧ chết yêu tà kia, máu bắn tung tóe lên mặt Thương Sóc làm Thương Sóc sợ hãi đến mức đêm đó sốt cao, hôn mê khóc la.

Nếu lúc ấy y quỳ xuống, Vân Sí cùng Lâm Sâm đã ra phía sau liền sẽ ra tay khống chế yêu tà.

Mấy ngày sau, Thương Sóc nghe thấy Lâm Sâm hỏi Tiêu Nặc vì sao không đợi hai người bọn họ ra tay: "Sóc đệ đệ lá gan quá nhỏ, lỡ như sợ hãi thì sao?"

Tiêu Nặc lạnh nhạt đáp: "Người thích ứng thì sống sót, nếu hắn nhìn thấy chút máu này mà đã sợ, chỉ sợ ta bảo vệ hắn không nổi."

Sau đó, hoàng tử Thương Sóc lên ngôi, tru sát những kẻ bất đồng chính kiến, dẫn đầu xung trận, tự tay gϊếŧ chết vô số người, ngay cả cựu chiến binh kỳ cựu cũng không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng đó, Thương Sóc đến mắt cũng không nháy, một bên là thây sơn biển máu, còn hắn thì không ngừng uống rượu ăn thịt, như bị quỷ ám.

Đúng như Tiêu Nặc mong muốn, Thương Sóc không còn sợ máu nữa, nhưng có chút quá đáng.

Thương Sóc nhìn chằm chằm Tiêu Nặc: "Ngươi cũng không muốn quỳ xuống...... Thật sự rất giống hắn."

Tiêu Nặc cố gắng hết sức lộ ra nụ cười: "Thảo dân không biết bệ hạ nói ai, thảo dân xác thật không hiểu quy củ trong cung."

Vừa nói, đầu gối Tiêu Nặc mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Thương Sóc, cúi người xuống: "Bệ hạ khai ân."

Thương Sóc nhìn chằm chằm y, đôi mắt vốn sáng ngời của hắn tối sầm lại, chán ghét dẫm mạnh lên vai y: "Ra ngoài!"

Tiêu Nặc thuận theo mà "ra ngoài" đi ra ngoài, đổi thành cung nữ thay quần áo đi vào.

Tiểu thái giám đứng một bên nhìn thấy eo bụng và vai y in dấu giày, lắc đầu chậc lưỡi: "Kỳ quái, hôm nay bệ hạ thức dậy sao lại tức giận hơn trước thế?"

"Cái gì? Hắn còn có thức dậy tức giận?" Tiêu Nặc chưa từng nghe qua.

Tiểu thái giám nói: "Mỗi ngày bệ hạ thức dậy không có tức giận, nếu buổi sáng sau khi mời Tiết Liệt thị tẩm, tính tình luôn tốt, chúng ta đều nói ngươi may mắn, hôm nay ngươi được đến kêu bệ hạ thức dậy, ai ngờ ngươi xui xẻo như vậy, còn bị ăn đánh. Không biết có phải Tiết thống lĩnh cho ngươi một cái gối khiến bệ hạ ôm hận."

Đột nhiên một tiếng quát chói tai từ bên cạnh truyền đến.

"Nô tài to gan, dám nói xấu bệ hạ, người tới, kéo hắn ra ngoài, theo luật xử lý!"

Tiểu thái giám bị thị vệ che miệng kéo đi ra ngoài, hắn thậm chí còn không kịp nói lời xin tha, Tiêu Nặc khϊếp sợ nhìn người tới, nhìn dáng vẻ hắn, hắn chính thái giám tổng quản ở đây.

Tổng quản lạnh lùng nhìn Tiêu Nặc: "Bệ hạ lệnh ngươi dọn cơm, mau đi."

Tiêu Nặc không biết Thương Sóc bị gì, người bình thường sao có thể muốn nhìn thấy người mình ghét trong lúc ăn? Sẽ không tưởng phun đi?

Linh Hoàng bệ hạ miệng vàng lời ngọc, Tiêu Nặc cũng không thể phản kháng, đành phải đi vào đại điện.

Bữa sáng của Thương Sóc rất đa dạng, ngay cả đồ ăn kèm cũng được bày biện tinh tế, ngon hơn món dưa muối mà Tiêu Nặc làm năm đó vô cùng.

Thương Sóc ngồi ở ghế trước, bộ dạng không muốn ăn gì, cầm đũa mà không ăn.

"Lại đây, ngồi cho ta."

Tiêu Nặc không biết vị đại thần nào muốn tới cùng ăn sáng, trong lòng y cảm thấy đồng tình với vị đại thần, mới sáng sớm thế này......

Không nghĩ tới ngay sau đó, Thương Sóc liền đem mặt chuyển về phía y: "Ngươi, ngồi xuống."

Đồng ý dọn cơm, còn có chuyện tốt như vậy ngồi xuống sao?

Tiêu Nặc không rõ nguyên do, theo lời ngồi xuống, đặt một chén cháo trước mặt y, cháo tràn ngập màu xanh đen.

Cùng với hơi nóng, có một mùi thơm nhẹ không ngừng xộc vào mũi Tiêu Nặc, đó là mùi của nhạn tức thảo.

Đối với người bình thường, đó là một bữa ăn ngon miệng.

Đối với người tu luyện, nó có thể giúp những người bị thương linh khiếu tạm thời bộc phát linh tức, đồng thời giúp các tu sĩ trong hoàn cảnh tuyệt vọng giành được một tia hi vọng.

Trước đây, Tiêu Nặc cùng ba tiểu tể tử bị ma binh bao vây, khi đó, y cũng bị thương linh khiếu, y tìm được nhạn linh tức ăn rồi cùng bọn họ trốn thoát.

Nhớ rõ lúc ấy Thương Sóc vô cùng nghiêm túc nhìn thảo dược kia.

Không nghĩ tới, hắn thế nhưng nhớ đến tận hôm nay.

Sớm biết hôm nay, y sẽ bịt mắt trói tiểu súc sinh này lại, tuyệt không để hắn nhìn thấy.

Đã quá muộn để hối hận.

"Bệ hạ thưởng cho ngươi, uống đi." Thái giám ở một bên thúc giục nói.

Tiêu Nặc cười: “Tạ bệ hạ.”

Y cũng không cầm đũa, giơ tay đem cháo húp một ngụm cạn sạch, tựa như đã mấy ngày chưa ăn gì.

"Thô tục." Thái giám chưa bao giờ nhìn thấy người nào ăn như vậy trước mặt bệ hạ.

Thương Sóc động thái là muốn thử Tiêu Nặc, nếu y không chịu uống sẽ khẳng định nghi ngờ của hắn, không ngờ y lại uống một cách dứt khoát.

Trong lò thuốc mà Tiêu Nặc giấu trong kho củi vẫn còn sót lại một ít bột thuốc, chờ lát nữa không ai chú ý, y sẽ đi tìm lò thuốc, thần không biết quỷ không hay.

Nếu sau khi tìm được lò thuốc, còn có cơ hội đào tẩu, vậy càng tốt.

Tiêu Nặc mới vừa buông chén xuống, liền nghe ngoài cửa thị vệ tới báo:

“Bệ hạ, phản tặc đã bắt được.”

Phản tặc? Hiện giờ tứ hải quy phục, tam giới thái bình, như thế nào còn có phản tặc?

Hơn nữa, còn vội vàng áp lại đây khi Linh Hoàng đang ăn sáng sao?

Khi Tiêu Nặc nhìn thấy người bị áp vào, y ngơ ngẩn, lại là Tố Vân cùng Tiểu Gia.

"Có nhân chứng thật, nữ tử Thiên Cơ Môn này từng ca ngợi phản tặc Tiêu Nặc, nàng chắc chắn là dư nghiệt của Tiêu Nặc, đứa nhỏ này là đệ đệ nàng nên cũng mang theo đến."

"Đã là phản tặc, chỉ có thể đem ra ngoài gϊếŧ, cần gì phải mang lại đây, ta nghĩ Thiên Cơ Môn không phản đối việc này." Thương Sóc chỉ giương mắt nhìn một chút, sau đó vung tay áo giơ đũa một cách thờ ơ, không quan tâm đến tánh mạng của hai người họ.

Hai cái thị vệ như lang tựa hổ tiến lên, lôi kéo Tố Vân cùng Tiểu Gia bị buộc chặt.

Tiểu Gia nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn Tiêu Nặc, cầu xin nói: “Đại ca ca cứu ta.”

Tiêu Nặc trong lòng không đành lòng, mở miệng cầu tình: “Nữ tử và hài tử không hiểu chuyện, ba hoa chích choè, bệ hạ cần gì cùng bọn họ so đo.”

“Làm càn! Trước mặt bệ hạ, ngươi không có tư cách nói chuyện!” Thái giám tổng quản quát lớn nói.

Thương Sóc cười lạnh một tiếng: “Thật là một người đa sầu đa cảm, tốt bụng.”

Hắn đứng dậy đi về phía Tiêu Nặc, nhìn qua cái chén trống rỗng trước mặt, nhìn chằm chằm vào mặt y: "Một lát sau, linh tức của ngươi sẽ khôi phục, không cần thì lãng phí, chi bằng ngươi cùng trẫm đánh cuộc một lần, nếu là ngươi thắng, trẫm sẽ thả bọn họ đi, nếu là ngươi thua, không chỉ đầu bọn họ rơi xuống đất, trẫm sẽ trừng trị ngươi cái lắm mồm nô tài. Hoặc là, ngươi không cần làm gì, coi như ta chưa từng nói những điều đó."

Đây vẫn là một sự lựa chọn sao?

Tiêu Nặc liên lụy Thiên Cơ Môn, không mặt mũi gặp lại cố nhân, bây giờ lại thấy sư muội lên tiếng vì y mà bị gϊếŧ, y làm sao có thể ngồi yên không để ý.

Tiêu Nặc nhìn như cúi đầu phục tùng, sắc mặt Thương Sóc hơi sáng lên, đang định nói gì đó thì nghe Tiêu Nặc nói: "Thỉnh bệ hạ chỉ giáo."