Chương 5.2

Cơn đau như mong đợi không xuất hiện, hắn thấy mình được một thiếu niên ôm vào lòng, tiếng gió thổi bên tai.

Thương Sóc mở to mắt, hắn thấy mình đang bị một thiếu niên ôm trong ngực đang ở giữa không trung phi hành, sợ đến suýt chút nữa rơi từ trên không xuống, thiếu niên cười nói: "Đừng sợ, ôm chặt ta."

Sau đó hắn mới biết được người thiếu niên đó trông như thế nào, chính là Tiêu Nặc, đại đệ tử của Thiên Cơ Môn, do Linh Châu đại loạn nên y phụng mệnh sư phụ xuống núi cứu vớt chúng sinh.

Cứu vớt chúng sinh chỉ là cái cớ để nhân cơ hội đoạt quyền thôi.

Lúc đầu Thương Sóc thực ghét Tiêu Nặc vì y luôn mỉm cười mời Thương Sóc ăn cơm, khuôn mặt tươi cười của Tiêu Nặc khiến Thương Sóc nhớ đến cung nhân đã cười đưa chưa hắn bánh độc.

Tiêu Nặc không biết tại sao Thương Sóc lại không thích đồ ăn y làm, y tưởng do kỹ năng nấu nướng kém, vì thế y chăm chỉ luyện tập, sau đó nhặt được hai người Lâm Sâm và Vân Sí, hai người đều khen ngợi tay nghề của Tiêu Nặc, nhưng Thương Sóc thà ăn trái cây chua ngoài rừng còn hơn là ăn những món ăn y nấu.

Một ngày nọ, Tiêu Nặc tìm khắp nơi cũng không thấy Thương Sóc, chỉ sau khi Lâm Sâm chỉ ra hắn đang trốn trong sơn động.

Tiêu Nặc tìm được hắn, phát hiện hắn đang âm thầm khóc, môi hắn vì khóc mà tím tái.

Tiêu Nặc ôm hắn vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành.

Thương Sóc cứng rắn bấy lâu nay cuối cùng cũng nói ra rằng hắn nhớ mẫu thân, người cung nữ bất hạnh đó dù sinh ra hoàng tử cũng không có cuộc sống tốt đẹp gì.

Sau khi Tiêu Nặc ôm hắn về căn phòng ở tạm, y liền tự mình ra ngoài, trời tối mới mang theo một mảnh cỏ trở về.

Tiêu Nặc nói: "Cái này gọi là hàng linh thảo, cầm nó có thể triệu hồi linh hồn người đã khuất trong ngày lễ Vu Lan."

Y đặt hàng linh thảo vào lòng bàn tay Thương Sóc, dùng tay mình bao bọc lấy tay Thương Sóc, dạy hắn cầm lấy hàng linh thảo.

Linh quang nhảy múa trước mắt, trước mắt Thương Sóc xuất hiện một bóng người mờ nhạt, đó chính là người mẹ mà Thương Sóc hằng mong ước, dung mạo vẫn như cũ, vừa nói vừa cười.

Thương Sóc cùng mẫu thân nói chuyện rất lâu, mẫu thân vài lần muốn rời đi, nhưng Thương Sóc lại ủy khuất mà rơi nước mắt không ngừng, mẫu thân không đành lòng, ở lại một hồi lâu, cho đến ngày hôm sau phía đông trở nên trắng xóa, gà gáy năm hồi trống.

Lễ Vu Lan năm sau, Thương Sóc học theo lên núi hái hàng linh thảo, lại không dùng được cho đến khi Tiêu Nặc ra tay, hồn phách mẫu thân lần nữa xuất hiện, hắn cùng mẫu thân tâm sự đến bình minh.

Thương Sóc cầu xin Tiêu Nặc dạy hắn cách nhìn thấy mẫu thân, Tiêu Nặc vuốt đầu hắn nói cho hắn, hàng linh thảo cần có linh tức cường đại mới có thể giao tiếp với quỷ thần.

Từ đây Thương Sóc thay đổi bản tính phản nghịch và bắt đầu nghiêm túc đi theo Tiêu Nặc tu luyện.

Cũng cầu Tiêu Nặc cho hắn gặp mẫu thân trong mỗi năm lễ Vu Lan.

Lúc hắn luyện ra linh tức đã là sau trưởng thành, lúc ấy hắn mới biết được thứ gọi là hàng linh thảo giao tiếp được với quỷ thần chỉ là lời nói dối mà Tiêu Nặc nói với hắn.

Tiêu Nặc dùng tay bao bọc tay hắn, dùng linh tức tạo thành ảo giác trước mắt Thương Sóc, để hắn có thể nhìn thấy người hắn muốn gặp nhất lúc đó, tự nhiên là có thể thấy mẫu thân hắn.

Phương pháp này tiêu hao rất nhiều linh tức, mỗi lần Tiêu Nặc giúp Thương Sóc "thấy" mẫu thân, y đều nằm trên giường không thể động đậy như thể bị bệnh nặng.

Thương Sóc cảm nhớ Tiêu Nặc tình nghĩa, từ đây y nói gì hắn nghe nấy, mới có thể dại dột giao bản mạng linh cốt cho Tiêu Nặc, tưởng rằng có thể kết duyên cả đời.

Không ngờ Tiêu Nặc lại đem linh cốt đưa cho yêu nữ kia làm vật hứa hôn, Thương Sóc hận đến ngứa răng muốn đi tìm yêu nữ kia, Tiêu Nặc lại rút kiếm chĩa về phía hắn, lưỡi kiếm xẹt qua má để lại một vệt máu.

Nhiều năm chung sống, Tiêu Nặc chưa bao giờ chạm vào Thương Sóc một ngón tay, hôm nay lại vì một yêu nữ mà làm tổn thương hắn.

Trong lòng Thương Sóc tràn ngập hận ý, trái tim sắp nổ tung, tình yêu của hắn dành cho Tiêu Nặc hoàn toàn biến thành hận thù tột độ.

Vết kiếm tạo ra không sâu, có thể tự lành trong vài ngày, nhưng Thương Sóc đã dùng pháp lực khiến nó sâu hơn, để hắn có thể ghi nhớ mối hận này suốt đời.

Lúc trước bắt giữ Tiêu Nặc, người đầu tiên động thủ chính là Thương Sóc.

Vốn dĩ khi nghe người này nhắc đến Tiêu Nặc, Thương Sóc ước gì có thể coi người này như người thay thế Tiêu Nặc, tra tấn hắn đến chết, nhưng khi nghe được "hàng linh thảo", hận ý sôi sục trong lòng Thương Sóc dường như đông cứng lại, nháy mắt bình tĩnh.

Trước mắt xuất hiện thiếu niên mang theo ý cười Tiêu Nặc, đem hàng linh thảo đưa cho hắn, dùng bàn tay bao bọc tay hắn.

Lúc ấy, tay Tiêu Nặc thật lớn, có thể che phủ hoàn toàn lòng bàn tay hắn, mang lại cho hắn cảm giác ấm áp trong trái tim đã lạnh giá.

Ngoài ra, sau khi Tiêu Nặc sử dụng quá nhiều linh tức, nằm suy yếu trên giường không thể ngồi dậy, còn muốn thể hiện sức mạnh của mình để nấu cơm cho bọn họ.

Còn có……

Thương Sóc trong lòng cảm thấy nhói đau, không thể công kích người trước mặt nữa, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Nặc: "Ngươi tên là gì?"

“Thảo dân……” Tiêu Nặc sửng sốt, thuận miệng nói: "Cẩu Đản."

Thương Sóc nhíu mày: "Cái tên này không tao nhã, sửa thành Tiêu Niệm, ngày mai tới hầu hạ ta."

Tiêu Nặc sửng sốt, nghĩ thầm này cái quỷ gì tên, Niệm…… Là nhớ mãi không quên hận y sao?

Xiềng xích trói tay chân y không còn nữa, Tiêu Nặc hoàn toàn đứng không vững, chân mềm nhũn té ngã trên đất, có một ngự y tới chữa trị vết thương cho Tiêu Nặc.

Có 27 mảnh đao bị Thương Sóc chụp tiến vào trong thịt, chất liệu của những lưỡi dao này rất đặc biệt, nam châm không thể hút ra, chỉ có thể dùng ngón tay tiến vào vết thương lấy ra từng mảnh.

Mỗi lần ngón tay tham nhập, Tiêu Nặc lại đau đớn run lên.

Y liều mạng cắn chặt tay mình, không chịu phát ra âm thanh.

Tiêu Nặc chưa bao giờ kêu thảm thiết trước mặt ba con soi lớn do y nuôi dưỡng này.

Lúc đầu là để trấn an bọn họ, khi đó bọn họ đều còn nhỏ, đáng thương lại bất lực, dựa vào Tiêu Nặc trong lúc khó khăn mới có được cơ hội sống sót, nếu Tiêu Nặc cảm thấy không khỏe, bọn họ sẽ hoảng sợ giống như bầu trời muốn sụp xuống.

Sau lại không muốn khuất phục, khi bị bọn họ trừng phạt, bọn họ đều mang theo ý cười hài hước, muốn y kêu ra ngoài, y chết cũng không muốn, giống như kêu ra chính là mềm yếu.

Khi mảnh đao cuối cùng được lấy ra, Tiêu Nặc đã bất tỉnh.

Ngự y nhìn dấu răng đẫm máu trên cánh tay Tiêu Nặc, lắc đầu thở dài: "Tội gì."