Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
Giờ điểm tâm.
"Này" Sanji và Luffy mở cửa. "Chúng tôi ngồi thế nào đây?"
"Không có chỗ của các cậu."
"Ngồi trên đất mà ăn đi."
"Không có chỗ của chúng tôi, đùa gì vậy, đây là nhà ăn mà."
"Thật là." Ngồi xuống đất.
"Bọn họ kỳ cục ghê..."
"Hừ, bình thường là như vậy rồi."
"Này" Paddy vỗ bàn. "Sáng nay ai chuẩn bị canh?"
"Là tôi là tôi, được rồi uống đi!" Sanji vui vẻ vung tay. "Hôm nay tôi nấu đặc biệt ngon!"
"Đồ khó uống như vậy nuốt không trôi." Paddy lau miệng. "Đây là đồ cho heo ăn à?!"
"Này" Sanji đứng lên. "Đồ ăn cho người không phù hợp với cậu đâu."
"Hừ" Paddy đổ ngón tay cái. "Có thể làm ra đồ khó uống như vậy cũng là một loại nghệ thuật, tôi sắp nôn rồi."
"Ngại quá, hôm nay tôi chắc chắn, lưỡi của cậu có vấn đề."
Những lời này như một dấu hiệu.
"Thật khó ăn!!"
Một tiếng lại một tiếng trên bàn vang lên.
"Canh thế này sao mà uống được!"
"Quá tệ, ai đó mang nước đến cho tôi!"
"Rốt cuộc các người muốn thế nào!"
"Hừ" Paddy xoa thắt lưng " Dù sao cậu cũng chỉ là phó đầu bếp trên danh nghĩ, chỉ trụ được lâu nhất thôi."
"Tôi đã sớm chịu cái tính dùng bạo lực giải quyết của cậu!"
"Không ăn được thì nói ra, đúng không, tiểu thư Chiyo."
"Khụ khụ" Chiyo đang uống canh đột nhiên bị dọa đến nghẹn, ho vài tiếng. Nhận thấy lực chú ý của mọi người đều đặt lên mình, Chiyo không nhìn Sanji. "Không, không sai."
"Chúng ta là đầu bếp trên biển, một giọt canh cũng không được lãng phí." Jeff một ngụm uống hết canh.
Đứng lên, hất mâm xuống đất. "Cái thứ này cứ như là bùn ấy, mang cái này lên cho khách chẳng khác nào bảo đóng cửa nhà hàng."
"Đùa gì vậy xú lão đầu, tôi nấu canh có gì khác với canh ông nấu!" Sanji níu chặt cổ áo Jeff chất vấn.
"Cậu nói tôi làm sao?!" Jeff một quyền đem Sanji ngã trên đất. "Cậu cứ đùa. Muốn học hỏi tôi, chờ mười triệu năm sau đến đi tiểu quỷ! Tôi là người đi qua tất cả biển trên thế giới!"
"Đáng giận!" Sanji bụm mặt chạy ra ngoài.
"Canh này rõ ràng rất tuyệt mà!" Luffy lại uống một chén.
"Tôi biết" Jeff ở bên cửa sổ nhìn Luffy. "Tài nấu nướng của Sanji, mọi người ở đây đều biết rõ."
"Không tệ."
"Ừ, canh này ngon thật."
"Làm tôi sợ muốn chết, cậu ta giống như thật sự tức giận."
"Đúng đúng."
"Nhưng không làm như vậy cậu ấy sẽ không đi, tên ngốc đó!"
"Này, tiểu tử, cậu nói trên thuyền cậu cần đầu bếp đúng không, coi như tôi nhờ cậu, tiểu quỷ kia, cậu có thể đưa nó đi cùng đến Đại hải trình không. Đại hải trình, là giấc mộng của nó."
"Thật là" Paddy oán giận. "Ông chủ cũng tìm phiền phức cho chúng ta."
"Tôi còn lo kĩ năng diễn xuất của ông có phải là hoàn mỹ không sơ hở chứ!"
"Hừ" Chiyo gõ đầu một đầu bếp. "Đều là cậu đột nhiên hỏi một vấn đề làm tôi sặc, đầu bếp ngu ngốc! Thật là, sao tôi phải diễn vở kịch nhàm chán này với mấy người chứ!
"Tôi muốn một chén nữa!"
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"
"Này, để cho tôi một chén nữa, mấy tên đầu bếp thối các cậu."
"Sao, tiểu tử?"
"Không cần!"
"!"
"Không phải cậu nói trên thuyền cậu cần một đầu bếp sao? Hay cậu không vừa lòng gia hỏa kia?"
"Sao có thể không vừa lòng, tôi cũng muốn mời anh ấy đi theo, nhưng anh ấy nói muốn tiếp tục làm đầu bếp ở đây. Cho dù ông có nói như vậy, tôi cũng không mang anh ấy đi được."
"Ý của cậu là trừ phi chính miệng nó đáp ứng bằng không thì không có biện pháp phải không?"
"Chính là như vậy."
"Nói như vậy cũng không sao, nhưng tiểu tử kì quái kia có phải nói thật ra nó muốn đi không..." Jeff vuốt râu.
"Này, tiểu tử, cậu có thể mang cả con bé này theo không?"
"Không cần! Tôi còn phải ở đây làm công..."
"Cô ở đây làm công vì báo đáp ơn tôi cứu cô ngày đó."
"Ai, ai bảo!"
"So với làm công ở đây, tôi có việc quan trọng hơn cần nhờ cô. Nếu làm xong, cũng coi như cô đã báo đáp ân tình với tôi."
"Chuyện gì?"
"Chuyện này chỉ có cô mới có thể hoàn thành..." Jeff bán cái nút. "Xú tiểu tử kia, không có tôi bên cạnh không biết sẽ như thế nào nữa, sau này xin nhờ cô."
"Cái gì!!" Nhóm đầu bếp kinh ngạc. "Ông chủ Jeff, ý ông là tiểu thư Chiyo cũng phải đi sao?!!"
"Đừng mà ông chủ Jeff!!"
"Ông, ông nói gì vậy! Ai, ai phải giúp ông để ý lông mày xoắn kia..." Chiyo ấp úng, ngại ngùng nửa ngày. "Không, nếu ông đã nhờ tôi như vậy, tôi miễn cưỡng đáp ứng!!"
"Này, mũ rơm, bây giờ tôi không có thuyền, miễn cưỡng gia nhập băng hải tặc của cậu!"
"Tốt quá!"
"Tiểu thư Chiyo!!"
"Đừng mà tiểu thư Chiyo!!"
"Đừng, đừng hiểu lầm" Chiyo hung tợn giải thích. "Không phải tôi đồng ý chăm sóc lông mày xoắn kia đâu! Một chút cũng không đồng ý!!"
"Oành"
Sương khói tràn ngập.
"Hả?" Chiyo nhìn ba người cùng ngã vào.
"Gia hỏa này là ai? Người cá à?"
"Hắn từ đảo người cá đến đây ăn cơm a!"
"Ngốc, đấy là con người và cá mập!"
"Hả?" Luffy ngậm xương nhìn. "Ơ, đây không phải Joseph sao?"
"A, lão đại Luffy.."
"Sao chỉ có mỗi anh? Những người khác đâu? Nami đâu?"
"Cũng coi như không đuổi theo" Joseph bọc chăn. "Nhưng căn cứ hướng đại tỷ Nami, đại khái biết mục tiêu của chị ấy.
"Không phải có thể mang cô ấy về sao?"
"Nhưng... mục đích của đại tỷ, nếu thật sự là nơi chúng ta nghĩ, đó là nơi không thể đến!"
"Hả?"
"Tóm lại chúng tôi cần cậu giúp, xin lập tức đi cùng tôi!"
"U tây, tuy không biết đang có chuyện gì nhưng đi thôi!!"
"Để sau" Sanji hút thuốc tựa lên lan can gọi Luffy. "Chúng ta đều đang có một giấc mộng ngu ngốc... Tôi đi cùng cậu, cùng cậu đi đến đường hải hàng vua hải tặc. Chức vụ đầu bếp trên thuyền cậu để tôi làm đi."
"Có thể hay không?"
"Được, rất được mà!!" Luffy chậm rãi cười. "Có đầu bếp thì sẽ có cơm ăn!!"
"Mọi chuyện là như thế, làm phiền mọi người rồi."
"Hừ" Paddy khinh thường khoanh hai tay. "Vốn đang định đuổi cậu đi luôn, không ngờ cậu dễ dàng ra quyết định như vậy!"
"Thật xin lỗi, còn làm mọi người phải diễn như thế."
"Cậu biết hết?!"
"Vừa nhìn liền biết, các cậu đều quá ngốc! Tóm lại là làm mấy chuyện như vậy cũng chỉ là muốn đuổi tôi đi chứ gì, xú lão đầu!"
"Sao cậu lại nói khó nghe vậy!"
"Là như vậy thôi, tiểu quỷ, tôi vốn rất ghét trẻ con, tôi chưa có ngày nào tôi hối hận sao để cho cậu sống sót, tiểu quỷ thối!"
"Hừ, được lắm xú lão đầu, đã vậy ông an hưởng tuổi thọ đi!"
Thu dọn hành lí xong đi ra ngoài phòng ăn.
"Đi thôi." Sanji bình thản nói.
"Không cần tiễn đưa à?"
"Không cần."
"Sanji" Jeff ghé vào lan can lầu hai. "Đừng, để bị cảm.."
"Ông chủ Jeff!" Sanji mím môi, nước mắt tự động chảy xuống. "Thời gian dài qua, thật sự cảm ơn ông giúp đỡ, đại ân đại đức của ông, cả đời tối ẽ không quên!"
"A, gia hỏa đáng giận!"
"Thật khổ sở, vô liêm sỉ!"
Jeff lau nước mắt. "Tên ngu ngốc nhà cậu, đàn ông phải yên lặng rời đi."
"Phải đi rồi, xuất phát nào!" Luffy hô to, giương buồm.
Nhóm đầu bếp vẫn còn khóc.
"Huhu..."
"Thật đau đớn!"
"Thật đau lòng, vô liêm sỉ!!"
"Đáng giận, hỗn đản. Tiểu thư Chiyo..."
"Cậu nhớ kĩ mặt tôi đấy!!"
"Nếu dám đối xử không tốt với tiểu thư Chiyo, tôi tuyệt đối không tha cho hỗn đản nhà cậu!!"
"Tiểu thư Chiyo..."
"Hừ" Chiyo quay lại. "Đàn ông khóc sướt mướt còn ra bộ dạng gì nữa. Buồn nôn muốn chết!"
Đột nhiên Sanji không còn cảm thấy bi thương.
Hóa ra mấy người khóc làm hại tôi cảm động được đòi mạng!!
"Mấy người đúng là xú gia hỏa trọng sắc khinh bạn!!" [Giống như người không có lập trường là anh]
Thuyền chậm rãi đi xa, nhóm đầu bếp còn đứng đó hô.
"Tiểu thư Chiyo trăm ngàn lần phải đề phòng tên đầu bếp háo sắc đó!!"
"Tiểu thư Chiyo, cô là của tôi!!"
"Tiểu thư Chiyo!!"
"Đừng đi mà tiểu thư Chiyo!!"
"Tiểu thư Chiyo, tên đầu bếp đó có gì tốt chứ, đừng đi!!"
"Khiến mấy người thất vọng rồi" Sanji đứng bên cạnh Chiyo, khoác vai cô. "Chiyo-chan chỉ có thể là của tôi."
"Cộp"
"Ai, ai là của anh, lông mày xoắn ngu ngốc anh đang nói cái gì vậy!!!"
"Nhất định sẽ có ngày gặp lại!" Chiyo hét lớn về hướng Baratie.
Hả? Khó có lúc thẳng thắn như thế ~
"Đến lúc đó tất cả các cậu đều chết chắc rồi!!! Nhớ kỹ cho tôi!!"
Thật là, sao lại cảm thấy như mình và lông mày xoắn đang bỏ trốn cùng nhau!
Tác giả có chuyện muốn nói: Khụ khụ, nhàn hạ một chút, biểu chụp chuyên... [hai mắt đẫm lệ rưng rưng]
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: Anh đầu bếp, cảm nghĩ của anh đối với việc bạn nhỏ Chiyo rời đi?
A: Tiểu thư Chiyo đi cùng tên đầu bếp háo sắc đó rồi!! [cắn khăn tay...]