Chương 9: Hôn sự coi như hủy bỏ

Ninh Chi quay người, rồi rút điện thoại ra để gọi người tới đón Dương giáo sư.

Dương giáo sư đối xử với nàng rất tốt, vì vậy nàng mới để ông về trước, không muốn ông ở lại rồi vì mình mà bị liên luỵ.

Ở một phía xa xa, Ninh Dụ đang cùng Phó lão gia tử nói chuyện với nhau, lão gia tử biểu lộ bình thản nhìn không ra cảm xúc gì, còn Ninh Dụ thì liên tục bày ra bộ dáng cười xòa lấy lòng, để cho người ta chán ghét.

Ninh Chi liền trực tiếp đi qua, đầu tiên là cùng Phó lão gia tử chào hỏi một tiếng, sau đó đem ánh mắt hướng tới phía Ninh Dụ, mỉm cười mở miệng:

- Ninh tiên sinh, xem ra ông cũng thật không có xem lời cảnh cáo của tôi ra cái gì.

Ninh Dụ trong lòng lộp bộp một tiếng, siết chặt chén rượu trong tay, giật giật khóe miệng, cố chấn tĩnh hỏi:

- Con nói vậy là có ý gì? Có lời gì thì chúng ta về nhà rồi nói. Huệ An, em đến nhìn xem có phải con gái chúng ta đã có chút say rượu rồi không?

Trần Huệ An lúc này mới vội vã đi tới, đang định nổi đóa thì chợt khựng lại khi thấy Phó lão gia tử đang ở bên cạnh, vì thế bèn đè nén lửa giận, cười xòa một cái rồi đưa tay kéo Ninh Chi đi, nói nàng đã uống say nên xin phép muốn dẫn nàng về nhà.

Ninh Chi lui lại hai bước tránh qua, tránh né tay của Trần Huệ An, quay đầu nhìn về phía Phó lão gia tử, trầm giọng nói ra:

- Phó lão tiên sinh, tôi chính là Ninh Chi, không biết Ninh Dụ đã nhắc qua với ngài hay chưa, tôi chính là cô con gái ruột bị thất lạc trong miệng bọn họ thường nhắc đến đây.

Ninh Dụ không dám tin nhìn nàng, xung quanh mọi người cũng một mặt kì quái và vô cùng hiếu kì dõi theo…

Ninh Chi vậy mà trực tiếp liền đem chuyện này công khai nói ra!

Đứng ở một bên, Trần Huệ An cùng Ninh Hiểu Sương cũng như chìm trong mộng.

Chỉ có Ninh Chi là vẫn rất bình thản, không hề để ý những ánh mắt hiếu kì đang nhìn mình xung quanh. Đám người hào môn này có thể sẽ cân nhắc đến cái gì là mặt mũi, là vinh dự gia tộc, còn nàng thì không...

Phó lão gia tử cũng là có chút ngoài ý muốn, bất quá lập tức liền khẽ gật đầu, rồi hướng tới Ninh Dụ ra hiệu muốn hắn giải thích.

Ninh Chi không để ý quá nhiều, tiếp tục nói:

- 20 năm qua tôi cùng bọn họ không có bất kỳ qua lại nào, chỉ mới nhận thức bọn họ đúng 5 ngày, vì thế bọn họ cũng chẳng có tư cách gì để xen vào cuộc sống riêng của tôi. Phó lão tiên sinh, đối với điểm ấy, ngài có tán đồng không?

Người xung quanh cùng hít vào một ngụm khí lạnh, cô gái này lai lịch ra sao? Lại còn dám cá mè một lứa, trực tiếp lại hỏi Phó lão gia tử, không sợ lão gia tử nổi giận sao?

Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, Phó lão gia tử vẫn như cũ là mười phần bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn có chút ý cười, vui vẻ đáp:

- Ta tán đồng.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh trở lại, không dám tin nhìn nhau, tình huống này là như thế nào? Phó lão gia tử trở nên dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào đây?

Ninh Chi vẫn vô cùng bình tĩnh, đưa ánh mắt nhìn về phía sắc mặt tái xanh của Ninh Dụ, đối với ánh mắt đậm ý cảnh cáo của Trần Huệ An thì không thèm để ý chút nào.

- Cho nên, Ninh tiên sinh, ông cùng vợ mình lấy tư cách gì mà muốn an bài hôn nhân của tôi chứ? – Ninh Chi dõng dạc mở miệng chất vấn.

Đến lúc này thì đại đa số người ở đây đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước đó họ nghe được Phó gia cùng Ninh gia có hôn ước, nhưng do tin tức được hai nhà cố sức phong tỏa nên rất nhiều người đều không rõ ràng mọi chuyện.

…Nguyên lai, lại là thật sao?...

Ninh Dụ lúc này chỉ hận không thể trực tiếp đem Ninh Chi bóp chết ngay lập tức, ở phía sau hắn Ninh Hiểu Sương thì thần sắc phức tạp nhìn Ninh Chi, đồng thời siết chặt ngón tay.

Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, Ninh Dụ biết mình cũng phải chủ động mở miệng, không có khả năng tùy ý để Ninh Chi muốn nói gì thì nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sẽ phải đem mặt mũi của mình ném sạch!

Ninh Dụ cố điều chỉnh tâm tình, bày ra vẻ hối tiếc nhìn Ninh Chi, nói:

- Năm đó là lỗi của chúng ta, mới khiến cho con bị thất lạc tới 20 năm, hài tử, có thể hay không cho chúng ta một cơ hội, để cho chúng ta đền bù cho con những khổ cực mà con phải chịu trong những năm qua.

Trần Huệ An cũng giơ tay lên lau lau nước mắt, một bộ dáng vẻ đau thương, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào:

- Hài tử, mụ mụ biết con oán hận chúng ta, nhưng là mụ mụ cũng rất khó chịu, rất thống khổ…

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Ninh Dụ tiến lên một bước, vỗ vỗ bộ ngực mình, đối với Ninh Chi tiếp tục nói:

- Chúng ta là huyết mạch tương liên, không có cha mẹ nào sẽ hại con của mình a.

Hai người từng câu từng chữ dần biến Ninh Chi thành người cố tình gây sự vì oán hận cha mẹ đã bỏ rơi mình. Ninh Chi thấy một màn kịch vụng về trước mắt thì chỉ cảm thấy buồn nôn không thôi, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy một thanh âm tức giận truyền đến:

- Đủ rồi!

Dương giáo sư sắc mặt nghiêm túc, từ đâu đi đến trước mặt bọn họ, nghiêm nghị quát:

- Thử lấy lương tâm của mình ra để nói thật xem, các người tìm Ninh Chi về nhà là có mục đích thật sự gì, có dám thừa nhận hay không?

Ninh Dụ cùng Trần Huệ An đương nhiên là không dám, đứng trước mặt Phó lão gia tử, ở ngay địa bàn của Phó gia, bọn họ làm sao dám thừa nhận là mình ghét bỏ Phó Tiềm tàn tật, không muốn đem cục cưng Ninh Hiểu Sương của mình gả cho hắn, cho nên mới muốn tìm Ninh Chi thay thế!

Dương giáo sư cũng không dám tin lại có cặp cha mẹ nào nhẫn tâm đem con gái của mình bức đến tình trạng này, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng lớn lên ở bên ngoài sao?

Ninh Chi cảm động nhìn Dương giáo sư đang che chắn trước mặt mình, mặt khác lại nhìn về phía đám người Ninh gia, tức giận nói:

- Ta không có ăn qua một hạt cơm hay uống qua một ngụm nước nào của Ninh gia các người, đương nhiên cũng không có nghĩa vụ thay các ngươi đi làm cái gì.

Lúc này tiếng xe lăn chuyển động truyền tới một thanh âm cực kì chói tai giữa lúc mọi người đang an tĩnh, Phó lão gia tử thần sắc biến đổi, tất cả mọi người cũng đồng loạt hướng về phương hướng âm thanh truyền tới mà nhìn sang… Một thanh niên mang theo khẩu trang ngồi trên xe lăn từ từ tiến vào trong tầm mắt mọi người.

- Hôn ước giữa Phó gia cùng Ninh gia coi như hủy bỏ. – Thanh âm của người thanh niên vừa tới chợt vang lên.

- Không được!

Ninh Dụ vội vàng lên tiếng, hắn hiện tại đang theo đuổi một hạng mục tới giai đoạn mấu chốt, nếu có Phó gia trợ giúp thì có thể yên tâm hoàn thành, vì thế không có khả năng ở thời điểm này giải trừ hôn ước được!

Ninh Dụ tiến lên hai bước, khẩn cầu nhìn Phó lão gia tử, nói:

- Lão gia tử, hai nhà chúng ta năm đó quyết định hôn ước, không có khả năng cứ như vậy mà hủy bỏ một cách dễ dàng được, như vậy, tôi làm sao có thể đi xuống cửu tuyền mà đối diện với cha mẹ mình cơ chứ?

Năm đó Phó - Ninh hai nhà hôn ước chính là Phó lão gia tử cùng cha mẹ của Ninh Dụ ước hẹn, cha của Ninh Dụ có ân với Phó lão gia tử, lại còn vì cứu Phó Tiềm mà bị thụ thương. Vì thế, Phó lão gia tử lúc ấy liền cảm kích nói để con trai mình cùng Ninh gia định ra hôn ước. Cha của Ninh Dụ chỉ có một đứa con trai duy nhất chính là Ninh Dụ, cho nên phần hôn ước này liền rơi vào trên thân nữ nhi của Ninh Dụ.

Hôn ước này, rất nhiều người chỉ là mơ hồ biết, cũng không hiểu quá rõ nội tình, thậm chí còn thắc mắc vì cái gì mà Phó gia sẽ cùng một gia tộc nhỏ như Ninh gia định ra hôn ước.

Ninh Chi nhìn thấy người ngồi trên xe lăn thì hơi kinh ngạc, nguyên lai hắn chính là Phó Tiềm sao?

Phó Tiềm không có nhìn bất luận kẻ nào, chỉ là lại một lần lặp lại lời vừa mới nói…

- Hôn ước giữa Phó gia cùng Ninh gia coi như hủy bỏ.

Người ở chỗ này hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy mờ mịt. Phó lão gia tử trầm mặc không nói gì. Ninh Dụ ở cạnh thì lo lắng không thôi, sớm biết như vậy thì hắn đã không nên làm ra quyết định như vậy!