Chương 10: Người con thích là nàng

Lúc đầu Ninh Chi còn muốn nói là, nếu các người đã không muốn hủy bỏ cái hôn ước này, vậy thì hãy để Ninh Hiểu Sương gả đi thôi. Nhưng là khi nhìn thấy Phó Tiềm thái độ kiên quyết như vậy, thì lời nói này nàng liền nuốt ngược vào bụng. Đối với việc này, nàng là người bị hại và bị lợi dụng, còn Phó Tiềm sao lại không phải?

Ninh Dụ phí hết tâm tư muốn lôi kéo Phó gia, nếu như thật hủy bỏ hôn ước, mọi chuẩn bị và tính toán của hắn hết thảy đều sẽ thất bại, hắn bắt đầu có chút hối hận vì đã chọc giận nàng rồi.

Phó Tiềm không muốn nói lại lần thứ ba, hắn đối với Phó lão gia tử nhẹ gật đầu, sau đó chuyển động xe lăn rời đi.

Ninh Dụ nhìn thấy Phó Tiềm rời đi, cho là hắn đã thỏa hiệp, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời lại cười với Phó lão gia tử nói:

- Lão gia tử, chuyện này là chúng ta không tốt, là chúng ta không có dạy dỗ tốt......

Ninh Dụ nói tới đây thì tạm ngừng, da mặt dù dày thế nào thì cũng không dám nói đến dạy dỗ Ninh Chi cái gì cả. Vì thế, vội vàng đổi lại một câu:

- Là chúng tôi không có cân nhắc chu toàn, chúng ta nên nói chuyện này sau, thế nào ạ?

- Không cần!

Phó lão gia tử khẽ lắc đầu, ánh mắt của hắn cũng không có nhìn Ninh Dụ, mà lại nhìn về phía Ninh Chi:

- Phó gia cùng Ninh gia đặt ra hôn ước, vốn là năm đó giữa chúng ta thuận miệng mà nói thôi, nhiều năm như vậy, không có đề cập qua, vậy thì cứ coi như chưa từng xảy ra đi.

Ninh Dụ sắc mặt tái nhợt, so với trước đó Ninh Chi ngay trước mặt Phó lão gia tử nói ra mấy lời kia thì còn khó nhìn hơn.

Hắn tính toán lâu như vậy, đem Ninh Chi đón trở về, dù là nàng náo thế nào thì cũng đều đè nén lửa giận, kết quả là hôn ước lại cứ như vậy bị nhẹ nhàng bãi bỏ.

Trần Huệ An sợ chồng không thể giữ nổi bình tĩnh trước mặt Phó lão gia tử, đang định mở miệng thì đã thấy Ninh Dụ cố gắng đem tâm tình của mình bình phục lại, ra hiệu mình vẫn còn ổn.

Ninh Chi khẽ cười cùng Phó lão gia tử rồi nhẹ gật đầu:

- Đa tạ.

Phó lão gia tử gật đầu đáp lại, nhìn về phía Dương giáo sư, cẩn thận nghĩ ngợi một hồi, rồi cũng mở miệng:

- Ông là Giáo sư Dương Vi Dân, là chuyên gia ngành hóa công? Tại sao lại ở chỗ này?

Dương giáo sư đối mặt Phó lão gia tử thì sắc mặt cũng dịu đi một chút, đưa tay chỉ Ninh Chi nói:

- Đứa nhỏ này là học trò của tôi.

Lúc này Phó lão gia tử ngược lại là hơi kinh ngạc, Dương Vi Dân danh tiếng không hề nhỏ trong lĩnh vực hóa công, sau khi về hưu, còn có rất nhiều nơi muốn mời hắn về làm, ngay cả công ty của Phó gia cũng nhiều lần đến tận cửa bái yết nhưng cũng không thành công, cho nên Phó lão gia tử đối với nhân vật này thật vẫn còn ấn tượng rất sâu. Dương Vi Dân cố ý giới thiệu cô học trò này của mình trước mặt hắn, ý tứ đã rất rõ ràng, muốn cho cô gái này ở trong lòng mình lưu lại một ấn tượng tốt.

Bất quá...... Phó lão gia tử chỉ cười cười, dù nàng không phải là học trò của Dương Vi Dân, thì chỉ bằng vừa rồi, cô gái nhỏ này dám can đảm ở trước mặt hắn, nói ra lời thật lòng, cũng đủ để lại cho hắn một ấn tượng tốt rồi.

Huống chi, tiểu tử kia nhà mình, cũng không thích hợp a.

Bọn họ bên này không khí nhẹ nhõm, còn một nhà Ninh Dụ đang âm thầm rời đi kia thì tâm trạng lại cực kì căng thẳng. Ninh Dụ sắc mặt khó coi tới cực điểm, ngồi ở trong xe chẳng hề nói một câu.

Ninh Thiên Phong ngồi ở phía trên cũng đồng dạng cau mày, trước giờ mọi chuyện vẫn tiến hành thuận lợi như vậy, vì cái gì mà từ lúc Ninh Chi trở về liền biến thành cái dạng này? Đem Ninh gia phá đổ đối với nàng có chỗ tốt gì chứ?

Vui vẻ nhất lúc này có lẽ lại là Ninh Hiểu Sương, qua hôm nay, việc Ninh Chi có thể trở về là hầu như không còn khả năng, còn hôn ước với Phó gia cũng coi như bị hủy bỏ, nàng sẽ không còn sợ phải lấy một kẻ tàn phế nữa. Tuy cao hứng vạn phần nhưng Ninh Hiểu Sương vẫn phải giả bộ cau có, không thể để cha mẹ nhận ra điều gì được a.

Cùng Phó lão gia tử cáo biệt, Ninh Chi đi theo Dương giáo sư rời đi. Cuối thu ban đêm rất lạnh, Ninh Chi nhịn không được rùng mình một cái.

Dương giáo sư khẽ thở dài, cũng không biết việc mang Ninh Chi đến yến hội là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Những người đáng ghét của Ninh gia kia tốt nhất là đừng có đυ.ng đến học trò của ông nữa, bằng không thì đừng trách ông vô tình.

Ninh Chi cũng không sợ đám người đầu óc có bệnh kia tìm đến nàng mà gây phiền phức. Nàng chỉ muốn được yên tĩnh, toàn tâm toàn ý hoàn thành thí nghiệm hạng mục kia thôi.

Phó Tiềm lúc này đang an tĩnh ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, trên màn ảnh trước mặt hắn vẫn còn phát lại những việc vừa xảy ra tại yến hội, trong đó có cả hình ảnh của Ninh Chi.

Cửa gian phòng bị đẩy ra, Phó tam thiếu thò đầu vào, nhìn thấy bên trong, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói:

- Chú, lão gia tử gọi chú đến thư phòng.

Phó Tiềm ngẩng đầu nhìn tới, bất quá cũng không nói gì, liền chính mình chuyển động xe lăn rời đi.

Phó lão gia tử nhìn đứa con cưng này đi đến thì sắc mặt dần giãn ra, sắc mặt bỗng có chút lúng túng, không biết phải mở miệng ra sao.

Biết cha muốn hỏi cái gì, Phó Tiềm cũng không có giấu diếm, nói:

- Người con thích chính là nàng.

Trước kia không dám nói là bởi vì sợ bị cự tuyệt, hiện tại không dám nói, là sợ liên lụy tới nàng.