Nhìn hai người Ninh Chi muốn đi, nữ sinh đột nhiên lên tiếng gọi cô lại:
- Ninh Chi, Trần Thiến đã về, hơn nữa cô ấy còn phát tán sự tình lên mạng xã hội.
Ninh Chi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi:
- Như vậy là có ý gì?
Nữ sinh này chính là người học cùng trường trung học với Ninh Chi, tuy bình thường cùng cô trao đổi cũng không nhiều, đối với tính cách của Ninh Chi thì cũng không thích lắm, nhưng cô càng ghét Trần Thiến hơn, nên mới quyết định kể:
- Cô ấy khóc lóc kể lể với một blogger có hơn 3 triệu fan rằng, mình bị nữ sinh cùng trường hãm hại nên tư cách bảo vệ nghiên cứu sinh không còn, đả kích như vậy đối với cô ấy mà nói thật sự là quá nghiêm trọng. Với tâm tình như vậy để chuẩn bị cho kì thi, cho dù cô ấy tham gia thi nghiên cứu sinh, cũng sẽ không thông qua, cô ấy cảm thấy cuộc đời mình đã bị hủy hoại.
Trình Song nhất thời tức giận đến sắp phát điên, sắc mặt Ninh Chi cũng lạnh xuống, cô biết Trần Thiến sẽ không bỏ qua, nhưng không nghĩ tới mức cô ta có thể đổi trắng thay đen như vậy.
Trình Song muốn lao lên đạp cửa xông vào thì bị Ninh Chi giữ lại, sau đó nàng tự mình đi tới gõ cửa.
- Trần Thiến, mở cửa.
Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng ký túc xá 607 lại rất yên tĩnh, không ai dám ra mở cửa, ngược lại thì cửa ký túc xá đối diện lại mở ra, tò mò ngó đầu ra muốn xem đã xảy ra chuyện gì.
- Trần Thiến, chuyện mình đã làm tốt nhất là tự mình gánh vác, cô hẳn là sẽ không hi vọng tôi đem chuyện này nói cho lão sư và học viện chứ.
Cửa vẫn không mở, nhưng thanh âm của Trần Thiến từ bên trong lại truyền ra:
- Vậy chuyện cô đã làm vì sao lại không dám thừa nhận?
Trình Song tức giận đến chửi ầm lên, sải bước đi tới đem cửa phòng 607 đạp vang dội, quát:
- Có phải hay không, cô cảm thấy mình có thể đảo lộn thị phi hả? Cô có muốn tôi in ra giấy rồi dán lên khắp mọi ngóc ngách trong học viện để mọi người biết được sự thật cùng bộ mặt tráo trở của cô hay không?
Trần Thiến nghe vậy thì có chút lo sợ, cô không dám đánh cược xem Trình Song có dám làm như vậy thật không, nhưng cô cũng không cam lòng đầu hàng, vì thế cứ một mực trốn trong phòng mình, ánh mắt oán độc nhìn về phía cửa ký túc xá.
Một người bạn cùng phòng hôm trước đã cãi nhau với Trần Thiến, cũng nhân cơ hội này mà đi ra kể xấu Trần Thiến cho nhiều người chú ý tới hơn. Nhan Hân cũng từ trong ký túc xá của mình đi ra, lúc cô đi ra thì đã cầm điện thoại trên tay áp vào tai, nhìn Ninh Chi thần sắc bình tĩnh, mới nói với người bên kia đầu dây:
- Dạ, Ninh Chi không có chút biểu hiện quá khích nào, thầy cứ yên tâm.
Ninh Chi quả thật không có chút quá khích nào, Trình Song thích mắng thì cũng đã mắng xong, hiện tại quan trọng hơn là giải quyết sự cố do Trần Thiến gây ra như thế nào, vô luận là đối với cô hay là đối với trường học, đều vô cùng khó giải quyết.
Có người lấy điện thoại di động lướt weibo, nhìn thấy tên trường của mình trên hot search thì trong lòng lộp bộp, lo lắng nói:
- Tiêu rồi, trường chúng ta đã lên hot search rồi.
Mọi người xung quanh đều nhao nhao lấy điện thoại di động ra, xác thực đúng là như vậy, lòng thầm than, lần này xong rồi.
Trên hành lang, tất cả mọi người đều có chút lo lắng nhìn về phía Ninh Chi.
Những người khác trong ký túc xá của Trần Thiến biết rõ đầu đuôi mọi chuyện thì trong lòng cũng rất không thoải mái. Rõ ràng là lỗi của Trần Thiến mới dẫn đến việc bị hủy bỏ tư cách nghiên cứu sinh của cô, làm sao cô có thể đem chuyện này lên mạng xã hội rồi nói lung tung chứ?
Ninh Chi không mang điện thoại đi, nên liền tùy tiện liếc qua điện thoại di động của Trình Song, sau đó tiếp tục gõ cửa.
- Trần Thiến, trường học không phải là nhà của cô, tôi cũng không phải mẹ cô, tôi khuyên cô nên nghe lời mọi người.