Chương 7: Biến Cố Kinh Hoàng Ở Đông Cung (7)

Vệ Chiêu có chút không khống chế được nàng, lo lắng nói: “Ngươi đừng chạy loạn nữa, hồ nước này rất sâu, hơn nữa trễ như vậy sẽ không có người qua lại nơi này, ngã xuống nhất định sẽ chết đuối.”

Cung nữ điên bị nàng ôm chặt lấy, không nhúc nhích được. Dưới ánh trăng, quả nhiên trong bóng tối lộ ra mặt hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Nếu không phải vừa rồi Vệ Chiêu kéo nàng ta lại, nhất định sẽ bị rơi xuống hồ nước.

Nàng ta rốt cuộc dừng giãy dụa, trong lòng hoảng sợ, thân thể cũng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất.

Hóa ra cung nữ điên này cũng nghe hiểu được người khác nói gì.

Vệ Chiêu thấy nàng ta không giãy dụa nữa, buông tay ra, nhìn thấy sắc mặt của nàng ta, bỗng nhiên hiểu ra: “Hóa ra ngươi không điên.”

Nghe nàng nói vậy, gương mặt của cung nữ Bích Trà này lộ ra thần sắc hoảng sợ: “Ta, ta…”

Nàng ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vệ Chiêu.



“Ta van xin ngươi, đừng nói cho người khác biết, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, ta không muốn trở về Đông cung. Ta không muốn trở về nơi đó, nơi đó quả thực rất đáng sợ, Thái tử điện hạ sẽ gϊếŧ ta, Thái tử điện hạ nhất định sẽ gϊếŧ ta.”

Vệ Chiêu không nghĩ Bích Trà sẽ có phản ứng như vậy, trực giác của Vệ Chiêu nói rằng Bích Trà khả năng biết được một bí mật lớn. Nàng vốn không muốn bị cuốn vào trong đóm nhưng thấy đối phương khóc thật sự thương tâm, nên vẫn không nhịn được ngồi xuống, vươn tay ôm lấy nàng ta.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta sẽ không nói cho người khác biết, ngươi sẽ không bị đưa trở lại Đông cung, ngươi không cần phải sợ, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.”

Nàng vỗ vỗ nhẹ lưng của Bích Trà, ngón tay đưa đến gần môi, làm động tác giữ im lặng.

Dưới sự trấn an của nàng, rốt cuộc Bích Trà cũng dần trở lại bình tĩnh.

Hai người dìu đỡ nhau trở về tây điện.

Vừa vào đến cửa, Bích Trà đã lôi kéo Vệ Chiêu, đôi mắt lộ ra vẻ cầu khẩn: “Ngươi ở lại với ta một lúc được không?”

Vệ Chiêu đi theo nàng vào trong phòng. Căn phòng thiếu được tu sửa trong nhiều năm, mạng nhện chằng chịt, mỗi một bước chân đều để lại dấu giày.