Chương 6: Biến Cố Kinh Hoàng Ở Đông Cung (6)

Người cung nữ phụ trách tây điện ban ngày oán trách, thấy Vệ Chiêu qua đây, vô cùng hoảng hốt.

“Ngươi làm ta sợ đến chết, trời đã tối rồi, ngươi còn đến đây làm cái gì?”

Vệ Chiêu nở một nụ cười hòa nhã với nàng ta.

Đôi mắt của cung nữ kia khẽ xoay chuyển, đột nhiên che bụng: “Ôi, ta bỗng nhiên cảm thấy muốn đi nhà xí, ngươi ở đây trông giúp ta một chút.”

Còn không đợi Vệ Chiêu đồng ý, nàng đã đứng dậy thật nhanh, bỏ trốn mất dạng.

Vệ Chiêu đứng ngơ ngác một hồi, mãi không thấy cung nữ kia trở về, nên đã lấy ra một túi giấy dầu, để ở dưới đất. Bên trong chứa một chút vụn điểm tâm.

Nàng học theo tiếng của miêu, thấp giọng: “Meo …meo…” hai tiếng, chỉ trong chốc lát, mấy con mèo hoa chui ra từ bụi cỏ, vây quanh chân nàng, ngửi mùi tiến tới túi giấy dầu.

Vệ Chiêu ngồi ở trong tây điện, nhìn các con mèo hoa ăn xong điểm tâm, đợi đến khi trăng treo trên đỉnh đầu, vẫn không thấy cung nữ kia trở về.

Nàng thở dài, ôm lấy một con mèo hoa lên, giơ đến trước mặt mình: “Tiểu hoa, xem ra buổi tối hôm nay các ngươi phải ở lại cạnh ta rồi.”

Mới vừa nói xong, con mèo đã kêu lên mấy tiếng, rồi cả đám nhanh chóng lủi mất.

Vệ Chiêu: “…”



Vừa mới được cho ăn xong là đám miêu này đã từ mặt chủ rồi.

Cũng quá mức tuyệt tình!

Nàng còn chưa kịp an ủi bản thân, thì ngay sau đó, cửa tây điện bị mở ra. Một cung nữ tóc tai bù xù, y phục xộc xệch chạy ra ngoài.

“Đi lấy nước, mau đi lấy nước, nhanh dập lửa. Lửa, lửa lớn quá. Mau đi cứu người.”

Nàng vừa kêu gào, vừa ôm đầu xông ra ngoài.

Vệ Chiêu bị nàng làm cho hoảng sợ, không kịp ngăn cản, mở to mắt nhìn nàng chạy đi.

Đợi rõ hương nàng chạy, lúc này Vệ Chiêu mới hoảng hồn, bật dậy từ dưới bậc thềm.

“Ngươi đừng chạy lung tùng, bên kia là hồ sen đấy.”

Mắt thấy đối phương sắp chạy mất dạng, nàng giậm chân một cái, rồi đuổi theo.

Rốt cuộc khi tới sát hồ sen, Vệ Chiêu cũng đuổi kịp cung nữ điên kia. Nàng giữ chặt lấy đối phương.

Cung nữ điên bị nàng dọa cho kinh sợ, nhất thời giằng co kịch liệt.