Chương 47

Thái tử nhìn nàng, nhíu mày tựa hồ muốn nói cái gì đấy.

Lý ma ma ngồi xuống cạnh Vệ Chiêu, ngăn cách tầm mắt của Thái tử, lải nhải nói: “Sau khi tiểu thư vào cung làm Hoàng hậu, ta cũng đi theo người tiến cung làm một tiểu cung nữ, từ đó về sau không còn phải lo cơm ăn áo mặc, thời gian đó thật sự rất tốt. Không qua mấy năm, nương nương còn khai ân cho ta xuất cung, tìm cho ta một người tốt để gả, sau đó ta cũng sinh được một tiểu tử mập mạp. Nhưng ta không yên lòng khi không còn ở cạnh nương nương, cũng nghĩ đến việc bản thân chưa báo đáp được gì cho người, nên đã vào tự thỉnh vào cung làm ma ma. Chợp mắt một cái, ta đã ở trong cung được hai mươi mấy năm rồi.”

Vệ Chiêu lau đôi mắt ướt nhẹp nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Vậy còn phụ mẫu huynh đệ của ma ma?”

Lý ma ma lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ họ đã chết trong nạn đói kia rồi.”

“Hôm nay ngươi nhớ nhà sao?” Bà ve đầu của Vệ Chiêu, than thở: “Trong thế đạo này, có thể có được một miếng cơm manh áo đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Ngươi cũng đừng nghĩ nữa, nhanh ăn đi, đợi một lúc nữa mỳ lại nguội ngắt.”



Vệ Chiêu lau sạch nước mắt, nhìn Thái tử ngồi đối diện, chậm rãi ăn mỳ một cách vô cùng chăm chú.

Nàng mở to hai mắt, có chút kinh ngạc khi thấy Thái tử cũng có thể ăn loại mỳ này.

Lý ma ma theo tầm mắt của nàng nhìn lại, đúng lúc thấy Thái tử uống xong nước mỳ cuối cùng, rồi đặt đũa ngay ngắn xuống bên cạnh bát.

Trong mắt của Lý ma ma toát ra ý khen ngợi, mở miệng nói: “Các vị đế vương anh minh tự cổ chí kim đều biết đến nỗi khổ của người dân, cho nên lúc tại vị không lúc nào quên ước thúc bản thân. Thái tử điện hạ tuy sinh ở hoàng cung, nuôi dưỡng ở hoàng cung, nhưng cũng biết đến việc mưu sinh khó khăn cùng yêu ghét của dân chúng, quả là cái phúc của Đại Ngụy ta.”

Thái tử lại coi như đó là chuyện đương nhiên nói: “Trị quốc không dễ, làm người đứng đầu thiên hạ, đương nhiên phải là tấm gương tốt, để người trong thiên hạ noi theo.”