Chương 6: Em ngủ đi

Anh đột nhiên cảm thấy có chút khát.

“Làm sao đột nhiên lại tới đây?”

“Em đi đâu còn phải báo cáo trước với anh sao?”

“Lâm Tang nói em đến đây làm việc, công việc gì vậy?”

Chú của Lâm Hạnh Tử là chủ tịch của một công ty giải trí, sau khi tốt nghiệp và trở về nước, cô liền gia nhập công ty và đi theo chú của mình.

Lâm Tang đến nơi xa xôi, hẻo lánh như này thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Lâm Hạnh Tử nói bản thân đến đây để làm việc nghe có vẻ rất vô lý.

“Anh là đang thẩm vấn phạm nhân?”

Cô bị sặc nước dùng đến ho khan, cổ cũng đỏ bừng, cô nhìn góc tường, sàn nhà, cửa sổ, chính là không dám nhìn Giang Ngôn một cái, cô không biết có phải là mình đang cố che đậy điều gì hay là đang tức giận sau khi bị vạch trần,..”Khụ, khụ,....có còn để cho người ta ăn nữa hay không đây, khụ…”

“À, không hỏi nữa.” Giang Ngôn khẽ cười, đưa cốc nước cho cô.

Lâm Hạnh Tử sợ béo nên chỉ ăn có nửa bát, Giang Ngôn đợi cô đặt đũa xuống liền cầm bát mì lên và vài miếng hết, anh dọn dẹp phòng bếp, tắm rửa xong, lại thay ga giường, Lâm Hạnh Tử vẫn còn ngồi trên ghế sofa, mọi ứng dụng trong điện thoại đều được mở qua một lần.

Chỉ có một phòng ngủ.

Chỉ có một chiếc giường.

Điều hòa có lẽ đã dùng được vài năm rồi, tiếng ồn khá lớn, gần đó là khu dân cư đông đúc mà thời gian hiện tại vẫn chưa muộn, nhà nhà đều còn bật đèn, từ ban công nhìn ra vẫn có thể nhìn thấy đồ lót nhỏ màu đen treo trên ban công lắc lư trong gió.

Cuối cùng Giang Ngôn cũng đã bận xong, ôm một cái gối đi ra, “Anh vừa tăng nhiệt độ lên một chút, đừng để bị cảm lạnh.”

Lâm Hạnh Tử thả xuống một câu “Tùy ý anh” sau đó cất bước đi về phía phòng ngủ với đôi dép lê lớn hơn chân cô rất nhiều.

Giang Ngôn vẫn chưa ngủ, cô vừa gọi một tiếng anh đã nhanh chóng bật dậy đi nhanh tới trước cửa “Em làm sao vậy?”

Lâm Hạnh Tử trong lòng ngột ngạt, khó chịu, trằn trọc trở mình trên giường, lăn qua lộn lại rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, nhưng bên tai lại luôn có tiếng muỗi vo ve, cô rất bực mình “Có muỗi!”

Giang Ngôn bật đèn đi vào phòng, vừa nhìn đã thấy vài vết muỗi đốt trên chân cô, đỏ lên cả một mảng lớn.

Giang Ngôn từ trong ngăn kéo tìm ra được một cái vợt muỗi, mở lên ngồi xuống bên cạnh giường “Em ngủ đi.”

Lâm Hạnh Tử không muốn để ý đến anh, lại xoay người lật qua một bên.