Chương 5: Nấu cơm cũng không tệ nha.

Nhưng mà, căn phòng lớn như vây, mọi hành động của anh đều vô ích, từng bộ quần áo của cô lần lượt bị ném ra khỏi phòng tắm, cuối cùng là hai đồ nhỏ, qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ đều chất thành đống trên sàn.

Qua cánh cửa khép hờ, truyền đến tiếng nước khiến người nghe không thể xem nhẹ, dường như lấn át cả tiếng cãi cọ của hàng xóm.

Giang Ngôn rót nửa cốc nước trắng, đi qua nhặt đống đồ trên đất, anh biết cô tắm lâu, trong chốc lát sẽ không ra nên đi đến ban công giặt quần áo.

Cuộc gọi từ đồn cảnh sát gọi đến như trong dự liệu, Giang Ngôn dùng một tay lau bọt rồi nhấn nút trả lời.

“Giang Ngôn, anh có chuyện gì vậy? Hành động tối nay ai là người phê chuẩn? Không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao, không được phép tự mình hành động! Không được phép tự mình hành động! Anh đang ở đâu rồi? Mau qua đây nhanh lên!!!”

“Châu đội trưởng.” Giang Ngôn tắt vòi nước, “Giang Giang đang ở đây, để cô ấy một mình tôi không yên tâm. Tôi sẽ viết kiểm điểm, ngày mai sẽ đưa qua cho anh.”

“....Ai cơ?”

Giang Ngôn nhớ ra chỉ có người nhà mới gọi cô như vậy “ Là Hạnh Tử.”

“A, Hạnh Tử đến à.” Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia dịu đi đáng kể, “Vậy cho cậu nghỉ nửa ngày.”

“Cảm ơn Châu đội trưởng.”

“Đừng cảm ơn quá sớm, ngày mai cậu vẫn sẽ bị đình chỉ.”

Không gian trong phòng tắm khá nhỏ, bên cạnh vòi hoa sen là nhà vệ sinh, nhưng người này ưa sạch sẽ nên cũng không có mùi gì khó chịu, trên bàn ngoài hai lọ sữa tắm và dầu gội thì cũng chỉ có chiếc dao cạo râu.

Vòi hoa sen không mở một lúc trong phòng liền tràn đầy hơi nước, cảm giác oi bức khiến Lâm Hạnh Tử thấy thiếu dưỡng khí, cô nhắm mắt xả sạch bọt trên người, tùy tiện rút khăn tắm lau người rồi mặc áo phông nam đi ra ngoài.

Hơi lạnh từ điều hòa thổi vào qua vạt áo, lạnh thấu xương, qυầи ɭóŧ nhỏ phơi trên ban công vẫn còn đang nhỏ giọt. Lâm Hạnh Tử không có nhìn thấy Giang Ngôn, liền ngồi xếp bằng trên sofa xem điện thoại.

Qua tầm mười phút, Giang Ngôn mang theo hai tô mì đi ra từ phòng bếp, đặt cái bát có trứng chiên xuống trước mặt Lâm Hạnh Tử.

Lâm Hạnh Tử rất tức giận, nhưng cô trước nay chưa bao giờ để bản thân chịu oan ức, cô cầm đũa lên và nếm thử một miếng, thầm nghĩ ngoài khuôn mặt và thân cảnh phục thì Giang Ngôn vẫn còn có điểm tốt này. Chồng không làm được nhưng mà nấu cơm cũng không tệ nha.

Ở đây Giang Ngôn không có máy sấy tóc, cô gội đầu xong chỉ có thể dùng khăn lau qua thế nên áo phông cũng ngấm ướt, chất liệu vải sáng màu nổi lên hai điểm nhỏ trước ngực, áo thun chỉ có thể che đi phần đùi, Giang Ngôn dường như có thể thấy bóng đen bên dưới vạt áo.