Chương 7: Cách Dùng Thư Ký Chu Chính Xác (H)

Một đường viền thịt cơ bắp thật mỏng không có chướng ngại*, eo nhỏ hẹp tạo ra hai đường cong xương chậu như hai đường vân của người cá.

(*chướng ngại: cơ bụng tám múi không phải giả, đường viền áo giả cơ bụng ấy- hoặc là thịt thô, thường tập gym lấy cơ bụng thì nhiều người sợ nhất thịt dư hoặc thịt thô trồi lên mất thẩm mỹ.)

"Thư ký Chu, anh thật sự không có dùng sắc đẹp giúp công ty của chúng ta tranh cái chức vị sao?" Với tư cách từng làm một bà sếp, cô biểu hiện sự nghi ngờ từ tận sâu đáy lòng mình.

Người đàn ông cau mày không biết nên tức hay nên cười: "Tốt nhất em đừng nói nữa."

Anh đang chê lời nói của cô phá hoại bầu không khí sao? Rõ ràng Đỗ Triều Nhan đang khen ngợi anh đó, cô không phục lầu bầu một tiếng nhưng không có cơ hội cãi nhau với anh.

Thì môi người đàn ông này đã trượt xuống cổ, đổi lại tiếng rêи ɾỉ và hưởng thụ của phụ nữ, ngay sau đó dây buộc của áo tắm bị rút ra, da thịt còn nhuộm chút hơi nước lộ ra ở trong không khí còn có chút lạnh lẽo.

Bàn tay to lớn của anh dán vào bộ ngược có độ cong đẫy đà mà vuốt ve dịu dàng, dùng khe hở của các ngón tay vừa xoa vừa ép nụ hoa đứng thẳng , sự tê dại ở trong da thịt truyền lên não bộ khiến tiếng thở dốc ban đầu của cô biến thành tiếng rêи ɾỉ quyến rũ người nghe.

"Triều Nhan." Ngón tay của anh thăm dò nơi tư mật, xúc cảm nóng và ướŧ áŧ nơi đó làm gương mặt của anh hiện lên vài ý cười: "Em hút chặt ngón tay của anh quá đấy."

Rõ ràng đây là phản ứng sinh lý bình thường, tại sao anh lại dùng giọng điệu đầy tìиɧ ɖu͙© như thế, Đỗ Triều Nhan đỏ mặt nhẹ dùng giọng nói như muỗi đáp lại.

Ngón tay to dài của người đàn ông dính đầy dịch mật tiến thẳng vào từng chút một, anh cố ý thả chậm tốc độ dùng lòng bàn tay thô ráp của mình ép nơi mẫn cảm, muốn dùng nó giảm bớt sự đau đớn giúp cô.

"A ha... A..." Sự tê dại từ xương sống chạy dọc theo lưng, truyền đến khắp cơ thể, con ngươi của Đỗ Triều Nhan lập tức nhòa đi đầy hơi nước.

Vẻ khát tình của cô cũng lây nhiễm sang người đàn ông đang bên cạnh.

Chu Thanh quỳ nửa chân ở giữa hai chân cô, cúi người hôn lên da thịt rồi theo xương vai xanh đi xuống, động tác của ngón tay cũng phối hợp đâm vào rút ra trong từng nếp thịt mềm mại, khai phá một khu vực chứa đầy tìиɧ ɖu͙© của anh.

Người đàn ông tiếp tục di chuyển môi xuống phía dưới, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô rỉ ra theo kí©h thí©ɧ trước ngực mà chảy xuống đến bẹn đùi.

"Triều Nhan." Anh giở trò, cười khẽ một tiếng đợi khi ánh mắt lấp lánh đầy nước của phụ nữ kia đối diện với mình, anh mới cúi đầu ngậm lấy nơi bí mật đầy lớp thịt mềm ở ngay trước mặt cô.

"A a... A... A..." Đỗ Triều Nhan cảm nhận được hai lực kí©h thí©ɧ cực lớn, không nhịn được rên lên kiều nhuyễn.

Người đàn ông kéo tay nhỏ đang cản trở của cô, siết chặt mười đầu ngón tay ép mở bắp đùi đang liên tục run rẩy muốn khép lại kia. Đầu lưỡi mạnh mẽ phá tan các trở ngại, tùy ý khuấy động bên trong hoa huyệt đầy mật dịch.

Chiếc lưỡi thô ráp cứng cổi ép qua từng một tấc thịt mảnh mai ngọt ngào, đánh cho hoa huyệt không nhịn được mà phun ra một luồng cao trào, anh vẫn không biết mệt mỏi mà không ngừng hút lấy.

"Ngừng... A a... Dừng lại..." Âm thanh của Đỗ Triều Nhan mang theo tiếng khóc nức nở, cuối cùng cũng kéo lại được một chút lương tri của anh.

Người đàn ông ngẩng đầu lên từ giữa hai chân của cô, đến khi đối mặt với ánh mắt hờn dỗi của đối phương, lại nở nụ cười thản nhiên.

"Làm đi." Đỗ Triều Nhan chống nửa cánh tay mềm đỡ lấy khoang đùi đang đặt trên hai chân dang rộng của anh, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy đang đứng thẳng đầu kia nói: "Anh nên dùng cơ thể của mình phục vụ cho em, thư ký Chu."