Chương 51: Các Chính Xác Để Chu Thanh Trở Thành Người Làm Vườn

Căn nhà mới của Đỗ Triều Nhan ở bên núi Lộc Nhi, chính là khu dân cư ngày đó họ nhìn ở trên đỉnh núi nhìn xuống.

Nơi này vô cùng ồn ào, vì bên cạnh là một ngôi trường tiểu học. Giao thông cũng rất thuận lợi, đại khái là khoảng cách ở trạm đón xe buýt cũng không vượt quá một kilomet, vì thế Đỗ Triều Nhan bắt đầu chuẩn bị có việc dạy học.

Chu Thanh bán chung cư của mình đi, rồi đặt niêm yết cho thuê hai mươi năm mới mua được căn nhà này. Lúc ban đầu Đỗ Triều Nhan cũng muốn dùng tiền của mình mua nhưng người đàn ông kia vẫn kiên quyết không chịu, còn nói: “Cứ xem như anh đang thanh toán tiền thuê nhà cả đời trước đi”, Sau đó anh không nói không rằng đi đến bất động sản đăng ký tên chủ sở hữu nhà đất dưới tên của Đỗ Triều Nhan.

Phía trước một khoảng phòng đều làm theo nhà dân thường, cho nên mấy đồ trang trí là được tặng kèm, Đỗ Triều Nha mừng bản thân bớt phiền và được rảnh rỗi, trừ mua mấy dụng cụ trong nhà ra thì cô cũng không nghĩ đến việc thay đổi cái gì cả

Nhưng Chu Thanh lại khác với hệ Phật* của cô, từ khi tiến vào căn nhà này thì anh liên tục không ngừng nghĩ đến việc thay đổi chúng.

(*) Tip người: đồng ý với hoàn cảnh, dễ hài lòng, dễ chấp nhận.

Tường màu xanh trắng, cửa sổ được lắp sát đất, đường phố có đổ đá cuội, cửa làm bằng gỗ, sửa chữa lại khu vườn nhỏ ở trong sân, dù sao thì theo ký ức của cô về căn nhà của cô giáo Lý thì phải thay đổi dần dần từng chút một.

Haiz, thật ra lúc ấy cô cũng chỉ là tùy tiện nói một ví dụ.

Để tránh sự sôi nổi và hỗn loạn ở bên ngoài, họ ở dưới chân núi Lộc Nhi khoảng hai ba tháng gì đó, thời tiết dần dần trở nên nắng nóng hơn.

Lúc này, Trần Bán Hạ đã tới mấy chuyến và tặng một ít đồ bổ dưỡng cho bà bầu, lại nhổ một ít hoa vừa mới nở từ trong khuôn vườn nhỏ của cô, chọc đến Chu Thanh hờn dỗi đến mấy ngày vì mấy hoa kia là anh đã vất vả chọn lựa và chăm sóc đợi tới ngày nó ra hoa.

Trong lúc này, đơn ly hôn vẫn chưa được Tô Mục gửi lại đây. Nhưng cô cũng không quá bất ngờ, vì theo thái độ của người kia với cuộc hôn nhân này, đến một phút cuối cùng gã không thể trốn tránh được nữa thì sẽ đối mặt thôi.

Chu Thanh thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, sáng sớm đã vội vàng làm một giá trèo cho hoa Tử Đằng trong vườn. Đợi đến giữa trưa nóng đến cũng chịu được nữa, Đỗ Triều Nhan mới bưng một mâm trái cây đã cắt xong, chậm rãi đi vào trong sân gọi anh.

“Em thấy anh trang trí tới nghiện rồi.”

Cô vừa oán giận, vừa dùng nĩa găm một miếng trái cây nhét vào trong miệng của người đàn ông.

“Sau này ngày tháng còn dài mà, sao anh phải vội vã làm cái này chỉ trong một hai ngày làm gì.”

Tuy rằng đã phơi rất nhiều ngoài nắng, da cũng trở nên đen sạm đi nhưng nhìn qua cũng có một hương vị khác, Đỗ Triều Nhan bưng dĩa trái cây, ánh mắt không kìm được mà đánh giá từ trên xuống dưới thân hình của người đàn ông.

Ở nhà nê anh cũng không cần phải mặc đồ Tây, cả ngày luôn bận rộn với nhân viên trang trí nhà cửa và người làm vườn, nên chỉ mặc áo thun màu đen bị tẩy đến trắng bệch với đồ lao động màu cà ri rộng thùng thình, thế mà lại tương xứng với anh không tưởng.

Cô nhớ tới lúc mua chiếc áo thun này về anh mặc còn rộng một vòng, sao bây giờ vị trí ngực với cánh tay có vẻ bị chật rồi.

Đỗ Triều Nhan nhìn đường cong bắp thịt nhô lên theo động tác của người đàn ông, cô có cảm giác có chút khô chát trong cổ họng.

"Anh nghĩ muốn hoàn thành những công việc nào trong khả năng của mình.”

Lúc này Chu Thanh không nhận ra sự chuyển biển trong mắt của cô, anh đang tận chức trách công việc của “Người làm vườn.”

Cho dù là căn nhà này thuộc về Đỗ Triều Nhan, nhưng anh vẫn không có cảm giác an toàn thật sự. Sắp tới nghỉ hè rồi, sớm muộn gì Cố Tư Bạch cũng sẽ đến đây ở, trước đó anh đang ở đây nên sẽ bóp chết toàn bộ cơ hội biểu hiện của tên nhóc kia ở trong nôi.

Cậu ta muốn ở trong nhà của anh mà còn lập kế trở thành chó nhỏ khác sữa để tranh tình cảm với vợ mình? Hừ, nằm mơ đi.

Đỗ Triều Nhan không thể đoán được không chút suy nghĩ của anh, giờ phút này cô nhìn chằm chằm động tác của người đàn ông càng ngày càng dùng sức, trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi.

Bốn tháng rồi có thể làm chút chuyện gì chứ?

Dường như cô nhớ không nổi lời dặn của bác sĩ, nên đành đặt mâm trái cây xuống bên cạnh, lấy điện thoại di động rồi ngồi tra Baidupedia (*).

(*) Trang web tìm kiếm của Trung Quốc, giống với Wikipedia.

Đầu hạ nên hoàng hôn xuống hơi muộn, cho dù đã qua bảy giờ rồi nhưng ở phía chân trời xa xa vẫn còn nhìn thấy một tia ánh sáng của mặt trời, màn lụa màu trắng treo bên cạnh cửa sổ sát đất bị gió cuốn lên gợn sóng từng trận dịu dàng như làn sóng êm ả.

Mùi thơm hoa cỏ từ ánh nến chập chờn, người phụ nữ mặc váy ngủ thắt lưng* tơ tằm nằm nghiêng ở trên ghế gỗ Bạch Đằng được đặt bên cửa sổ sát đất, đầu ngón tay như ngọc như có như không nhẹ nhàng vuốt ve mép váy không dài giống như đang trêu chọc.

(*) loại giống kimino của Nhật, nhưng loại váy này sεメy hơn.

Chu Thanh vừa tắm xong đang đi ra khỏi phòng tắm, lúc nhìn thấy khung cảnh đó, anh em bị cấm dục ba tháng của anh lập tức có phản ứng.

Đỗ Triều Nhan chống đầu lên một tay, một tay thong thả bò lên theo đường cong của váy dừng ở sườn eo, ánh mắt mị hoặc như tớ nhìn chằm chằm động tác của người đàn ông không có ra tay, thúc giục: “Thư ký Chu, nên đi làm rồi.”

Không ai có thể kiềm chế được khi bị người phụ nữ mình yêu mê hoặc như thế, chân của Chu Thanh theo bản năng mà bước lên nhưng thật nhanh lý trí lại xuất hiện chèn ép cơ thể đầy du͙© vọиɠ xuống.

Mới có bốn tháng, có thể làm chuyện đó sao?

Đỗ Triều Nhan như vừa nhìn đã thấy tâm tư của anh, cô đứng dậy, quỳ một nửa cơ thể trên giường như con mèo, bò thật chậm đến chỗ anh.

“Em kiểm tra rồi, bốn tháng có thể làm.”

Cô nắm chặt khăn lông trong tay người đàn ông, dùng sức tay kéo người tới gần, mũi chân non nớt giẫm nhẹ nhàng một cái lên quần ngủ bị căn cực lớn.

“Nếu anh lo lắng thì nằm thôi, để em tự mình cho nó ăn một chút là được.”

Âm thanh lý trí “ầm” lên dần dần căng thẳng. Người đàn ông hít một hơi thật sâu, nhanh chóng dời tầm mắt đi, vươn tay nắm mũi chân không chịu yên đang làm loạn của cô.

Đợi đến khí hồi phục lại, mới đè giọng nói: “Tình hình của mỗi bà bầu không giống nhau, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đã, xác định rõ rồi hẵng làm.”

Xác định? Đỗ Triều Nhan nhịn không được nhíu mày, xác định như nào? Nói với bác sĩ là cô nóng vội không kiềm chế nổi, nên nói họ kiểm tra xem bây giờ cô có thể lên giường với đàn ông chưa à? Định tự động vạch áo cho người xem lưng sao?

“Có phải anh đang lo lắng cho con hơn với em không?” Nếu như dụ dỗ không được thì cô chơi xấu vậy.

Cô ngồi dạy một nửa, vẻ mặt tủi thân lẩm bẩm: “Em biết rồi, nói cái gì mà vừa thương con vừa đau lòng cho em chứ, kết quả vẫn chỉ để ý đến con, bây giờ chưa sinh ra đã thế sau này không biết anh sẽ bất công đến bao nhiêu…”

Không biết vì ảnh hưởng của việc mang thay hay vì chuyện liên quan đến việc rời bỏ Tô Mục kí©h thí©ɧ, mà bây giờ tính tình của cô còn quái đản hơn rất nhiều so với lúc trước, giả vờ làm nũng, đáng thương rồi duỗi tay ra, một chút không có bộ dáng kiềm chế và trưởng thành.

Nhưng Chu Thanh lại thích dáng vẻ này của cô, bây giờ anh cực kỳ thích Đỗ Triều Nhan đầy sức sống như hiện tại, anh vui khi bị cô ăn gắt gao như vậy, tốt nhất cả đời đều như thế.

“Anh quan tâm cơ thể của em mà.”

Người đàn ông bất đắc dĩ buông khăn lông trên tay ra, đỡ mép giường ngồi xuống lại cảm thấy hai chân sáng loáng thật sự khiến người ta đỏ mặt nên vươn tay tùy tiện kéo chăn che lại.

“Cơ thể của em có thể, em đã xem hơn một trăm tin trên Baidupedia rồi.”

Cô vươn hai cánh tay quàng qua cổ người đàn ông, dán cả người vào ngực anh rồi cọ tới cọ lui bộ ngực càng ngày càng đầy đặn tròn trịa, ý đồ dụ dỗ rõ ràng như ban ngày.

“Baidupedia không phải là bác sĩ.” Chu Thanh nắm vòng eo vặn vẹo của cô lại: “Vẫn nên đến để bác sĩ kiểm tra xem.”

Được rồi, nói đến đầu muối cũng chẳng ăn.

Đỗ Triều Nhan nheo con ngươi bất mãn, bộ dáng hiếm khi tức giận của cô chọc cho ngực của người đàn ông nóng lên, dường như cuối cùng anh thỏa hiệp thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên môi cô.

Đỗ Triều Nhan dùng sức vòng lấy hông của người đàn ông, chậm rãi nằm xuống.

Không thân mật mấy tháng chỉ quấn quanh môi lưỡi cũng không có chút đủ, cô kéo lấy cổ của người đàn ông, muốn để anh mạnh bạo thêm một chút.

Nhưng người đàn ông này lại dịu dịu nhẹ nhẹ, bàn tay nắm chặt eo cô, không cho cong lưng đón nhận, chỉ dám dùng sức nhẹ nhàng.

"Không đủ." Thừa lúc người đàn ông buông lỏng môi cô ra, cô không vừa lòng hừ lên.

Trong con ngươi đàn ông lóe lên sự cưng chiều, anh vươn tay vỗ về gò má của của cô, tách hai chân cô ra nửa nằm nửa quỳ hai bên cơ thể của cô giống như dã thú đang cong người nằm nhoài trên cơ thể con mồi, lại cúi xuống chặn môi cô lần thứ hai.

Cả người cô đều lún vào trong giường mềm mại, người đàn ông cướp đoạt rất nhanh có thể thấy được lúc nãy biểu cảm nguội lạnh của anh đều cố ý giả vờ.

Môi lưỡi gắn bó anh lại dùng đầu lưỡi cạy miệng, đưa lưỡi vào khoang miệng cô thăm dò lần nữa, bá đạo phác họa khoang miệng của cô, dây dưa, nghiền ép giống như anh cũng không cần hô hấp vậy.

Đợi đến khi Đỗ Triều Nhan bị hôn đến ngây ngốc, người đàn ông kéo váy ngủ thắt lưng ở trên vai cô xuống, gấm màu đen theo đầu ngón tay của người đàn ông tuột đi và rơi xuống, phác họa đồi núi trập trùng không dứt.

"Lớn hơn không ít rồi." Người đàn ông thành thực bày tỏ xúc cảm trong tay.

Đỗ Triều Nhan "ưm" một tiếng yếu ớt, ngay sau đó nằm đầu người đàn ông đang cọ xát cổ mình, dùng từ ngữ thấm đẫm tìиɧ ɖu͙©, thì thầm: "Bốn tháng rồi, không biết đã có sữa hay chưa..."

Phựt, sợi dây lý trí đang căng cứng hoàn toàn bị đứt.