Chương 50: Tô Mục, Chúng Ta Ly Hôn Đi

Đặt tờ giấy ly hôn trước mặt Tô Mục đã viết xong vào ba năm trước, thứ này ở trong phòng ngủ của gã ba năm đến hôm nay gã mới biết.

“Rửa mặt xong rồi thì em ăn sáng trước đi đã.”

Người đàn ông đẩy tờ giấy ly hôn ố vàng sang bên cạnh bàn, dù nụ cười trên mặt có cứng đơ ra cũng không dám tắt đi.

“Tất cả món này đều do anh làm, món này là mì hoành thánh với canh măng thái sợ do mẹ anh dạy anh đấy, lúc trước em cũng thích nhất ăn món này mà.”

Đỗ Triều Nhan nhìn chằm chú gã, trong đoạn thời gian ngắn không biết nên nói gã buồn cười hay là thật đáng tiếc cho gã, dù đơn ly hôn đã đặt ở trước mắt nhưng gã vẫn muốn trốn tránh sao?”

“Tô Mục, chúng ta ly hôn đi.”

Không một chút chần chờ, đây là khẳng định chắc nịt như đinh đóng cột.

Động tác trên tay của người đàn ông khựng lại một chút, khóe miệng đang giật giật hướng lên cuối cùng cũng cười xấu hổ, dịu dàng nói: “Triều Nhan, đừng quậy nữa mà.”

Tầm mắt của gã dừng ở trên bụng nhỏ của Đỗ Triều Nhan, gã còn có lợi thể chỉ cần Triều Nhan còn mong nhớ đứa nhỏ này, gã vẫn còn hy vọng.

“Em ngồi xuống ăn cơm trước đã, bây giờ em không phải chỉ có một người, em nên suy nghĩ cho con chúng ta nhé.”

Tô Mục duỗi tay ra muốn kéo cô ngồi xuống bàn ăn trước, nhìn mấy cái chén trước mặt cuối cùng bưng ra cháo gà hầm nấm hương ấm ra.

“Cháo này anh đã cùng thịt ở đùi gà, khó mềm, hầm qua rồi cũng đã không dai nữa, em thử xem.”

Đỗ Triều Nhan nhìn Tô Mục đang cố dùng mọi cách lấy lòng trước mặt, cô lại có chút ảo giác vào ba năm trước, cô bưng chén cháo lẳng lặng nhìn một lúc thật lâu, sau đó đặt chén cháo lại trên bàn.

“Dạy cho tôi biết đi Tô Mục.” Cô cười, ngửa đầu nhìn người đàn ông: “Anh làm sao có thể vừa cẩn thận chăm sóc tôi thật tỉ mỉ, vừa không áy náy lên giường với người phụ nữ khác được vậy?

Đỗ Triều Nhan thấy sắc mặt của gã dần trắng bệch, nụ cười càng thêm tùy ý.

“Tôi cũng từng thử qua nhưng làm không được, thứ gọi là lương tâm vẫn luôn tra tấn tôi, nói cũng kỳ quái, hình như anh cũng không bị tra tấn nhỉ.”

“Triều Nhan…” Môi Tô Mục run rẩy, cuối cùng không nói được lời nào.

Đỗ Triều Nhan cầm lấy muỗng khuất qua lại chén cháo, hơi sương màu trắng theo động tác của cô mà bốc lên xung quanh, trong phút chốc lại biến mất không thấy hư vô.

“Lại đây nói chuyện xíu đi nào, nguyên nhân nào anh liên tục nɠɵạı ŧìиɧ thế.”

Bời vì nhìn cô chán, vì cô không xinh đẹp và trẻ tuổi như những cô gái khác, vì cô đã làm vợ của gã rồi nên không cần quý trọng nữa, tất cả những cớ sách này Đỗ Triều Nhan đều thay gã nghĩ tới.

Nhưng câu trả lời lại rơi vào sương mù không rõ ràng, cô dùng nhiều lời ngụy biện như thế không chỉ tra tấn chính mình, còn không rõ tất cả mọi chuyện bắt đầu từ đâu.

Hôm nay, cô muốn nghe chính miệng Tô Mục nói cho mình biết, con dao cắm sâu trong lòng cô mới có cách rút ra được.

“Vì họ xinh đẹp và trẻ tuổi hơn tôi? Hay là vì anh chơi trên giường với nhiều phụ nữ như thế vì muốn tìm sự vui sướиɠ trên cơ thể? Tại bộ dáng họ thật tốt? Hay là lúc âm trận tiếng rên của họ khiến anh hợp lòng?”

Thật lâu không nhận được câu trả lời. cô chỉ chọn vào lý do nói thay cho Tô Mục.

“Nghe nói lúc yêu đương lén lúc cũng có thêm hứng thú nhỉ? Anh nghe họ hỏi vợ của anh chặt hơn hay là họ chặt hơn, có phải lúc đó anh rất sướиɠ không?”

“Triều Nhan!” Tô Mục quát bảo cô ngừng lại: “Chuyện trong quá khứ anh đã sai, anh cam đoan với em, sau này anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nữa, cho nên Triều Nhan đừng làm loạn nữa được không?”

Đỗ Triều Nhan nhướng mày, thả cái muỗng trên tay xuống, đẩy chén cháo đã lạnh đi một chút sang một bên, lại cầm lấy chiếc đũa đâm thọc cái sủi cảo và bánh bao một lúc.

“Không phải vì cảm giác lén lút vụиɠ ŧяộʍ sướиɠ hơn à? Vậy chắc tại họ có thể chơi được nhiều kiểu dáng? SM sao? Hay là nhập vai nhân vật nào đó? Hay là anh thích trao đổi bạn tình, đội nón xanh linh tinh gì đó?”

Càng ngày càng không có suy đoán chừng mực, khiến cho sắc mặt của Tô Mục trầm tới đáy vực, gã cướp lấy chiếc đũa trong tay của Đỗ Triều Nhan, kìm nén cơn tức giận trầm giọng nói: “Đủ rồi, Triều Nha, đủ lắm rồi.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn rõ vẻ tức giận trên gương mặt của gã lại còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, đành thở dài:

“Nếu không muốn nghe nữa thì ký tên vào đơn ly hôn đi.”

“Triều Nhan, chúng ta nhất định phải đi đến bước đường này sao?”

Đương nhiên cảm xúc của người đàn ông đã bị những lời khıêυ khí©h trước đó của cô đẩy lên đến đỉnh điểm.

“Tại vì ai? Cố Tư Bạch sao? Hay là Chu Thanh?”

Hầu kết của gã lăn lộn, dây thanh quản cũng bị ép đến run rẩy.

“Dù là ai cũng không sao, anh có thể xem mấy chuyện đó chưa từng xảy ra, chỉ cần em chịu tiếp tục ngốc ở bên cạnh anh, một nhà ba người chúng ta lại sẽ tốt được không? Triều Nhan, anh cầu xin em đấy.”

“Nhưng tôi muốn biết được nguyên nhân.” Đỗ Triều Nhan lạnh lùng nhìn gã.

Tô Mục hít một hơi thật sâu, cảm xúc ngưng tụ trong lòng cuối cùng cũng không thể chèn ép lại được.

“Nguyên nhân! Nguyên nhân! Nguyên nhân!”

Gã hất tất cả chén bát trên bàn xuống dưới đất, tiếng đồ sứ bị vỡ vụn vang lên kết hợp với tiếng gầm của người đàn ông tạo nên âm thanh ong ong, khiến màng nhĩ người nghe có chút ngứa ngáy.

“Nguyên nhân quan trọng lắm sao? Anh đã từng hỏi em vì sao lên giường với Cố Tư Bạch hay chưa?!”

Cuối cùng theo tiếng mâm rơi xuống đất vang lên một tiếng “chang”, mảnh sứ xẹt qua khắp nơi trên nền nhà lát bằng gạch men, âm thanh bén nhọn khiến người ta phải nhíu mày. Đỗ Triều Nhan đứng lên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tô Mục, sau một lúc trầm ngâm lại bật cười:

“Thì ra anh cũng tò mò sao? Anh hỏi tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Cô dừng lại một chút, hình như nhớ lại một chuyện không tệ, khóe miệng lại cong lên độ cung càng sâu.

“Dù sao các người lớn lên cùng nhau, dáng người của Tiểu Bạch ra sao chắc anh cũng rất rõ ràng, cơ thể như thế thật khó có người nào từ chối được, hơn nữa cậu ấy ngoan lắm, trừ tôi ra cậu ấy không có động lòng với mấy người phụ nữ khác, dù là cơ thể hay là tấm lòng cũng rất sạch sẽ.”

Tô Mục nhớ lại những hình ảnh đã bị theo dõi kia, mà tức giận đến run lên từng trận.

“Được, nguyên nhân sao?” Gã cắn răng: “Anh nói cho em biết.”

Lúc con người tức giận dường như mất đi lý trí, não bộ không có sắp xếp việc phòng vệ nên những gì muốn nói đều nói ra hết, đa số đều là những lời thật tình.

Không sai, cô cố ý chọc giận Tô Mục, những lời hư tình giả ý cô đã nghe quá nhiều, nếu muốn dùng dấu chấm cắt đứt đoạn tình cảm này, dù là những lời ghê tởm thì cô vẫn mong có một dấu chấm câu chân thật nhất.

Nhưng khiến cô không nghĩ tới chính là, tất cả mọi nguyên nhân cô tự dựng ra trong đáy lòng mình lại chẳng có cái nào dùng được cả.

“Bởi vì, anh cảm thấy từ trước đến giờ em chưa từng yêu anh.”

Ai cảm thấy cơ? Ai cảm thấy ai không yêu ai? Cô nghe người đàn ông nói mà không phản ứng kịp trong đoạn thời gian ngắn, mày đã được kẽ tỉ mỉ nhíu lại, dường như cảm thấy trường hợp trước mắt có chút khó tin.

“Dù bất cứ lúc nào em cũng rất bình tĩnh, dù người tình của anh tới cửa, em cũng không tức giận nổi điên như những người phụ nữ khác.”

Tô Mục nhìn cô chăm chú, rồi đi đến vị trí ngồi đối diện với cô, vẻ mặt đầy ai oán, dừng như gã mới là người bị hại trong cuộc hôn nhân này.

“Dường như từ trước đến giờ em không cần anh, anh chỉ là một thứ có thể phụ thuộc hoặc không phụ thuộc với em mà thôi, có đôi lúc anh nghĩ nếu như lúc trước anh không cầu hôn em, em có thể tùy tiện gả cho một người đàn ông nào đó, có phải em cũng sẽ đối xử với tên đó giống anh hay không.”

Dần dần hốc mắt của người đàn ông kia nhiễm một chút hồng, gã cố kìm nén mà nắm chặt tay lại.

“Dù em có uống say thì em cũng chỉ gọi Chu Thanh đến cùng em ở bên ngoài đến khi tỉnh rượu em mới về nhà, em chưa bao giờ nghĩ đến anh, anh mới là người đàn ông cho em dựa dẫm mới đúng chứ? Anh vẫn luôn nhìn theo em, đuổi theo em, anh cùng là người mà Triều Nhan, anh cũng biết mệt.”

Cảm xúc ấm áp xẹt quá gương mặt gã, dừng ở tên mu bàn tay, một sự chua xót, người đàn ông cúi đầu lau sạch nước mắt trên mặt mình.

“Anh cũng xin lỗi em, anh thừa nhận anh sai, nhưng nếu lúc đó em có thể dựa dẫm vào anh nhiều một chút thì sao? Dù một chút cũng được, anh cũng sẽ không bị nhu tình của người khác làm mờ mắt.”

Đỗ Triều Nhan nhìn gã, trong đầu như trống rỗng.

Cô không đành lòng để cho gã lo lắng và chăm sóc mình, nên đã nghĩ mọi chuyện thật chu đáo cho gã trước, không ngõ là trở thành liên lụy đến sự cố gắng như thế, cô không ngờ mình ở trong mắt gã là một người lạnh nhạt, cao cao tại thượng và chưa từng yêu gã.

Cô cười khổ rồi lắc đầu, những sự đau khổ trải qua mấy năm nay như ùa vào trong lòng cô, cô nhớ lại từng chút thời điểm một đau xót và bây giờ cũng hiểu rõ câu gọi là công dã tràng dùng giỏ tre múc nước.

Cô chậm rãi đứng dậy, cầm đơn ly hôn lên tay rồi đặt ở trước mặt Tô Mục.

“Anh mau ký tên giúp tôi đi, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình với anh nữa.”

Nghe từng bước chân chậm rãi đi xa, Tô Mục nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng nói:

“Đỗ Triều Nhan, em chưa từng yêu anh có phải không?”

Đỗ Triều Nhan sắp đến trước cửa, lại dừng bước, cứ như là gã yên tâm thoải mái nhận định mình mới là kẻ bị hại, vậy nên có rất nhiều chuyện khiến gã không cam lòng.

“Tô Mục, anh biết không?”

Cô hít sâu một hơi, đưa lưng về phía người đàn ông đứng giữa hai căn phòng, giống như nhất định cả hai phải đường hai nấy đi, trở thành hai đường thẳng song song.

“Người đầu tiên tới tìm tôi cũng không phải cô gái mang thai kia, sớm hơn khi cô ta tới, tôi đã nhận được rất nhiều video và ghi âm giường chiếu của anh với người phụ nữ khác.”

Xé mở miệng vết thương của mình, tặng cho người khác một nhát dao mới, chuyện tổn thương này sẽ khiến kẻ địch tổn hại một ngàn bản thân bị thương đến tám trăm, vậy nên cùng chẳng có lợi ích gì, nhưng cô lại muốn nói, nói hết tất cả những nỗi lòng uất ức của bản thân chôn giấu bao nhiêu năm qua.

“Nói ra không sợ anh chê cười tôi, chứ khi tôi nhìn những dấu vết trên người của những cô gái đấy, nghe tiếng rên và hơi thở dồn dập của anh khi chơi họ, tôi không chỉ tức giận mà còn rất hâm mộ, vì lúc anh ngủ với tôi chưa bao giờ kịch liệt như vậy.

Lúc đầu tôi có thể tìm chút cơ biện minh giúp anh, có lẽ vì anh có tính nghiện như thế hoặc lại loại người có đặc điểm thích tình thú nhưng mà anh không thể làm thể với tôi, mới đi tìm những người phụ nữ đó.

Sau đó tôi mới biết tất cả nguyên nhân đều không phải, anh chỉ có thể thoải mái tàn nhẫn trên giường mới có thể giữ lại nhiều dấu vết như thế. Nhiều lúc buồn cười thật, tôi làm vợ của anh nhưng lại muốn học tập những video với ghi âm của anh với người phụ nữ khác trên giường, thậm chí tôi còn cảm thấy ghen ghét, nghĩ rằng chỉ cần anh nói với tôi tôi cũng có thể tùy ý để anh chà đạp giống như những người phụ nữ đó vậy.”

Tuy giọng của Đỗ Triều Nhan mang theo tiếng cười, nhưng cũng đã bắt đầu nghẹn ngào.

Cô đưa lưng về phía người đàn ông, mà giờ phút này mặt cô đã đầy nước mắt, gã cắn chặt răng, trên trán gân xanh như ẩn như hiện không phải vì lửa giận mà tại vì gã quá đau, dùng sức cố kìm nén lại, dường như ngay cả trái tim cũng sắp bị bóp nát.

“Vừa rồi anh nói rằng nếu lúc trước anh không cầu hôn tôi, tôi cũng sẽ kết hôn với người đàn ông khác, rồi sau đó sẽ đối xử với họ giống như anh, nhưng đó lại không thể. Đời này của tôi sợ rằng giờ phút đó, không nghĩ tới tới muốn kết hôn với người đàn ông thứ hai nào khác.

Tô Mục, không phải ai cũng có thể, mỗi một sự lựa chọn của tôi đều do tự tôi quyết định tận đáy lòng bao gồm cả việc gả cho anh, trước đến giờ anh không phải là thứ đồ phụ thuộc, ngược lại trong cuộc hôn nhân này giữa tôi với anh, anh mới là nhân vật chính được thiên vị nhất.”

Đỗ Triều Nhan đặt tay lên nắm cửa, đẩy ra, đi vào ánh sáng giống như cô bước ra từ ác mộng, nhập vào ánh mặt trời sáng sớm.

Một lạ lẫm khác với chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở trước cửa, hiếm khi Chu Thanh lái xe của mình tới, là một con SUV màu trắng làm sự nghiêm túc của anh tăng vọt khác hoàn toàn với hình ảnh lúc trước.

Đỗ Triều Nhan quay đầu lại, giờ phút này Tô Mục đã đứng dậy nhìn cô, dường như gã muốn nói giữ cô lại nhưng sau khi ánh mắt chạm đến Chu Thanh đang đứng bên ngoài, những lời này đều bị chặn lại ở trong cổ họng.

Người như gã có tư cách gì giữa cô lại? Gã làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy lại muốn đổ hết mỗi lỗi lầm trên người cô, gã đã hèn hạ đến mức nào…

“Anh mau ký đơn ly hôn đi, ít nhất thì cuối cùng nên để chút sĩ diện cho nhau.”

Cửa đóng lại, âm thanh của tiếng khóa đồng vang lên rõ ràng như một lưỡi dao sắc bắn xé rách không trung, người đàn ông ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng dường như là một cái xác bị rút đi linh hồn.