Chương 24: Người Làm Sai Phải Trả Giá (1)

“Tôi làʍ t̠ìиɦ báo đã mấy năm nay, cậu định khi nào ly hôn với Tô Mục?”

Trong một quán cà phê rất nổi tiếng trên Internet ở khu vực trung tâm thành phố, một người phụ nữ cao với mái tóc ngắn gọn gàng đang cầm một tách cà phê, rất hợp tác hướng chiếc máy ảnh đang cầm trên tay của Đỗ Triều Nhan.

“Chắc sẽ sớm thôi.” Đỗ Triều Nhan trả lời, cô xem qua những bức ảnh tự chụp, dùng điện thoại tiến lại gần cô ấy: “Cậu chọn một ảnh đi, tôi sẽ sửa nó lại?”

“Sớm thôi? Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra cậu cũng lừa dối?” Rõ ràng là người phụ nữ quan tâm đến câu nói hơn là mấy bức ảnh.

Đỗ Triều Nhan bất lực liếc nhìn cô ấy một cái, ngồi trở lại vị trí cũ, cầm lên ly cà phê đá kiểu Mỹ, thản nhiên đáp đúng vậy.

“Đã hơn hai năm, rốt cuộc anh ta cũng phát hiện ra!” Như đã chờ đợi từ rất lâu rồi, cô cười một cách thản nhiên: “Tôi thật sự sợ anh ta không bao giờ phát hiện ra, vậy tôi buộc phải ở bên anh ta và sống đến hết đời với tên khốn này.”

Trần Bán Hạ, một trong những trụ cột của công ty khi họ bắt đầu kinh doanh, cũng là bạn thân nhất của Đỗ Triều Nhan từ thời thơ ấu.

Bởi vì sau khi biết tin Tô Mục đã đi quá giới hạn, Trần Bán Hạ không thể chịu được làm việc với gã, vì vậy từ ba năm trước cô ấy đã nhảy sang làm việc bên đối thủ của họ - tập đoàn Cẩm Đình. Với thực lực của mình, hiện tại cô ấy đã tự vươn lên làm Giám đốc dự án.

“Tuy nhiên, nếu anh ta biết cậu lừa dối, có khi nào anh ta sẽ âm thầm chuyển tài sản của công ty đi?”

Ngẫm lại niềm vui trước đó, Trần Bán Hạ vội vàng đặt ly cà phê trên tay xuống.

“Cậu phải cẩn thận, không được để anh ta lấy tiền của công ty đi. Khi đến lúc cậu thưa kiện ly hôn, phân chia một công ty chỉ có cái vỏ bên ngoài, vậy chẳng phải cậu uổng công sao?”

Đỗ Triều Nhan lắc đầu, cong mắt cười bảo cô ấy yên tâm: “Ngày đầu tiên biết chuyện Tô Mục đi quá giới hạn, tôi đã nhờ Chu Thanh sắp xếp người của tôi vào phòng tài vụ. Nếu có bất kỳ vấn đề gì thì tôi sẽ là người đầu tiên biết.”

"Chu Thanh à ~" Trần Bán Hạ gật đầu rõ ràng, sau đó nhìn Đỗ Triều Nhan một ánh mắt đồng ý khen thưởng: “Hai người đều đáng tin cậy.”

Niềm tin cuộc sống của Đỗ Triều Nhan là nắm chắc mọi thứ trong tay mình.

Khi bạn đi bước đầu tiên, bạn phải nghĩ đến bước cuối cùng, suy nghĩ đến mỗi một chuyện, bạn cần bạn nghĩ đến đường lui thật tốt. Có lẽ do cách giáo dục của gia đình nên từ nhỏ cô đã như vậy, cô thận trọng và chu đáo, trong lúc chăm sóc người khác, cô cũng cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân.

Rất khó để một người như vậy tin vào tình yêu và bước vào hôn nhân mà hoàn toàn không chuẩn bị trước.

Tuy nhiên, Tô Mục trước kia đã làm được, bởi vì trước kia gã đã từng làm được, cho nên hiện tại phát hiện ra, gã còn kinh tởm hơn.

Đỗ Triều Nhan yêu Tô Mục, loại tình yêu này có vẻ kiềm chế nhưng thực ra rất quyết liệt, đó là một tình yêu có thể trả giá bằng mạng sống của cô.

Lần đầu tiên cô biết Tô Mục đi quá giới hạn là nhận được một bức ảnh chụp từ một người lạ, người đàn ông mà cô đã giao trọn niềm tin, trong phòng riêng của hội quán, gã ôm một người phụ nữ ăn mặc táo bạo hôn hít.

Thật khó để tưởng tượng rằng cô là người luôn luôn lý trí, lại muốn phủ nhận những sự thật mà cô nhìn thấy vào lúc đó.

Cô nói ám chỉ về việc gã đi quá giới hạn, hy vọng rằng Tô Mục có thể thú nhận với cô trước, cho dù là lừa dối và phản bội, chỉ cần gã chịu nói thật với cô, cô vẫn sẵn lòng xem xét cho gã thêm một cơ hội.

Nhưng Tô Mục không nhận ra, gã coi cô như một kẻ ngốc, bỏ qua cơ hội được trao cho gã và tiếp tục dụ dỗ cô bằng những lời yêu thương đạo đức giả.

Cô đã nhìn nhầm người sao? Hơn hai mươi năm cô sống cẩn thận như vậy mà lại tự đưa mình vào tình huống khó xử như vậy sao?

Bị người mình yêu phản bội là điều đau đớn, nhưng càng đau đớn hơn là sự thất vọng và nghi ngờ về bản thân.