Chương 21: Tôi Giúp Anh Trông Coi Chị Dâu (2)

“Vậy từ nay về sau, phải nghiêm túc nghe lời.”

Cố Tư Bạch nhận được ân xá còn chưa kịp gật đầu thì cả người đột nhiên đông cứng tại chỗ.

Lúc này, đầu ngón chân của người phụ nữ đang leo lên dọc theo bắp chân của cậu.

“Chuyện lần này, sở dĩ chị tức giận như vậy bởi anh vì ham muốn cá nhân mà không để ý hậu quả lừa gạt chị.”

Trong chiếc quần thể thao rộng rãi, vật nào đó đã có xu hướng ngẩng cao đầu, bị cô giẫm dưới chân.

“Cho dù anh có bất mãn hơn nữa, anh có thể bàn bạc với chị, thậm chí, anh có thể nói trực tiếp với chị, anh không thích chị và Tô Mục cùng đón ngày kỷ niệm.”

Dưới áp lục liên tục từ đầu ngón chân, tiếng rêи ɾỉ phát ra từ hàm răng nghiến chặt của người đàn ông.

“Nếu anh nói thẳng với chị, chị sẽ thấy anh ghen rất dễ thương.” Đỗ Triều Nhan chống cằm, thưởng thức biểu cảm trên mặt cậu.

“Nhưng anh lại dùng cách này ép chị lựa chọn, ảnh hưởng đến sắp xếp ban đầu, vậy chính là đang hại chị.”

“A ha… Nhan Nhan...” Người đàn ông chống đỡ mép bàn hai tay không tự chủ siết chặt khăn trải bàn nói: “Anh sẽ không hại chị… Ha a...Anh chỉ là... chỉ là ghen...”

Khi hình dáng vật to lớn dần hiện ra, Đỗ Triều Nhan dễ dàng giữ lấy đỉnh đầu mẫn cảm qua lớp vải.

Ngón chân cọ xát, đè ép, tùy ý trêu chọc vật trơn bóng vốn đã chảy ra chất lỏng ẩm ướt.

“Đừng... Ha a...” Kɧoáı ©ảʍ tột độ khiến đôi mắt người đàn ông nhuốm màu du͙© vọиɠ, cậu hô to cầu xin tha: “Nhan Nhan...”

“Đừng?” Đỗ Triều Nhau nhướng mày, nụ cười trêu chọc đầy quyến rũ nói: “Nhưng eo anh đã động rồi kìa.”

Cảm nhận được người đàn ông đã chủ động thẳng lưng nghênh đón, Đỗ Triều Nhan xấu xa thu ngón chân lại.

Đến khi khuôn mặt của người đàn ông mang vẻ du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, cắn chặt môi dưới dùng tiếng thở dốc dụ dỗ cô, Đỗ Triều Nhan mới hơi chống cằm ra lệnh: “Gọi chị sẽ cho phép anh bắn ra.”

“Chị… Chị à..” Cố Tư Bạch cúi đầu, hai má đỏ ửng, không biết là do ngại ngùng hay là vì bị tra tấn bởi du͙© vọиɠ: “Giúp anh… Nó… Cứng đau quá...”

Đỗ Triều Nhan bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ đói khát của Cố Tư Bạch nên cơ thể không khỏi nóng lên.

Cô di chuyển vị trí, ngửa người ra sau tựa vào lưng ghế, duỗi hai chân sang phía đối diện, lột bỏ côn ŧᏂịŧ đang dựng đứng ở trong quần ra rồi nói: “Muốn làm gì thì tự làm đi.”

Người đàn ông được cho phép lập tức nắm lấy bàn chân trắng nõn mềm mại của cô, bao chặt lấy côn ŧᏂịŧ, chất lỏng óng ánh bôi trơn động tác của cậu, khe hở giữa hai bàn chân ướt đẫm mùi đàn ông.

“Chị… A...”Người đàn ông ý loạn tình mê sờ soạng thuận theo mắt cá chân của cô: “Muốn… Muốn...”

Đáng tiếc, khoảng cách bàn dài khiến tay cậu chỉ miễn cưỡng chạm tới bắp chân.

“Sau này còn dám lừa gạt chị nữa không?” Đỗ Triều Nhan hơi kẹp chặt chân.

“A… Không, không dám nữa.” Người đàn ông khó chịu rên lên một tiếng, động tác đưa đẩy càng nhanh hơn: “Chị, chị à, anh yêu chị… Ha a...A...”

Sau khi dọn dẹp xong căn phòng, dì Phương xuống lầu trước, vừa đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.

Bà vội vàng đi đến phòng ăn liền thấy Cố Tư Bạch đang dùng khăn giấy lau vết bẩn trên quần, dưới ghế cậu ngồi trước đó có một cốc nước trái cây bị đổ.

“Dì Phương, dì đi lấy cây lau nhà dọn dẹp đi.” Đỗ Triều Nhan dặn dò dì Phương, quay lại nhìn Cố Tư Bạch quở trách nói: “Ăn một bữa cơm cũng khiến người khác phải lo, còn không mau đi tắm, thay quần áo.”

Người đàn ông kìm lại ý cười nơi khóe miệng, trong lúc dì Phương xoay người vào phòng dụng cụ lấy cây lau nhà, cậu đi đến bên cạnh Đỗ Triều Nhan, nhẹ giọng hỏi: “Nhan Nhan, chị tha thứ cho anh rồi chứ?”

“Nếu anh thẳng thắn hết nói hết với Tô Mục, chị nhất định sẽ không tha thứ cho anh.” Đỗ Triều Nhan lườm cậu, tuy không nói rõ nhưng ý tứ rất rõ ràng.

“Nhan Nhan.” Người đàn ông vừa được tha thứ lại muốn được nước lấn tới áp sát phía sau cô, cắn môi dưới, dùng cùi chỏ xoa sống lưng cô một cách mờ ám: “Chị lại trừng phạt anh giống như vừa rồi đi.”