Chương 14: Lời Khuyên Tốt Cho Tình Địch Của Mình (2)

So với những ông già lõi đời khéo léo đưa đẩy như bọn họ, Cố Tư Bạch rất ngay thẳng và lỗ mãng, nó khiến cho cậu có thêm phân hạng ở trong lòng Đỗ Triều Nhan, cô có khuynh hướng thích loại người chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu này.

Chỉ tiếc là, cậu lại không nắm chặt ưu thế của mình, lại muốn dùng đầu óc căn bản không tồn tại của mình để đùa giỡn trái tim cô.

"Chúng ta cũng nên xuất phát thôi." Chu Thanh canh đúng lúc, đóng cửa xe lại, ngăn cho tên kia tiếp tục gây rối.

"Anh!" Cậu không cam lòng bị vứt bỏ, vào giờ phút này tất cả đều biến thành phẫn nộ, Cố Tư Bạch nắm lấy cổ áo anh, làm bộ muốn đánh.

Trong nháy mắt, Chu Thanh lùi ra sau một bước, dễ dàng nắm lấy cánh tay đang giơ lên của cậu, đột nhiên đẩy ngã cậu xuống đất, muốn đánh nhau với anh? Cố Tư Bạch còn quá non.

"Đừng ỷ vào tuổi trẻ thì không lấy đầu óc làm lợi thế."

Có lẽ sau khi nghe xong những lời nói kia của Đỗ Triều Nhan, đều là tình nhân, Chu Thanh sinh ra vài phần thương hại đối với cậu ta, giờ phút này, anh ta hiếm khi có lòng tốt, đưa ra lời khuyên cho tình địch của mình.

"Bình tĩnh lại, dùng đầu của cậu suy nghĩ thật kỹ, tại sao lần này cô ấy lại tức giận như vậy." Anh ta vòng qua người đàn ông trên đất trở lại ghế lái, mở cửa xe: "Có lẽ chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, cậu vẫn còn có cơ hội."

Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa nhẹ, bên trong xe vô cùng yên tĩnh dường như chỉ có tiếng tí tách của những hạt mưa rơi trên kính.

Mượn dư quang của kính chiếu hậu, Chu Thanh thỉnh thoảng trộm ngắm người phụ nữ bên cạnh.

Bị người đàn ông mình một mực cưng chiều tính kế, tâm trạng của cô hẳn là rất tệ, mặc dù kế hoạch của Cố Tư Bạch không thành công, nhưng mà cuối cùng cậu ta vẫn vì ham muốn cá nhân mà lừa cô.

"Anh cảm thấy em làm như vậy là quá độc ác sao?" Đột nhiên, ánh mắt của người phụ nữ tìm đến từ trong kính chiếu hậu.

"Hả? Không có." Người đàn ông bị bắt tại trận, theo bản năng điều chỉnh tư thế ngồi một chút: "Cậu ta nên sớm bị dạy dỗ một chút."

"Cho nên, ý của anh là trước kia em quá dung túng cho cậu ta?" Cô nguy hiểm híp mắt lại.

"Làm sao có thể." Nhận ra được Đỗ Triều Nhan có thể đang đem tâm tình bất mãn dời đến trên người mình, người đàn ông vô cùng vội vàng, chân thành trả lời: "Là do cậu ta làm việc thiếu suy nghĩ, không nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của hậu quả."

Hồi lâu, Đỗ Triều Nhan tinh thần sa sút dựa vào lưng ghế sau, trái tim căng thẳng của người đàn ông cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Sự thất vọng, cô đơn và những cảm xúc ẩn giấu trước đó từng chút hiện lên trên gương mặt cô, bầu không khí trong xe, trong nháy mắt cũng trở nên u ám như bầu trời ở bên ngoài.

"Em vẫn sẽ tha thứ cho cậu ta chứ?" Chu Thanh cũng không biết tại sao mình phải giúp tình địch nói chuyện: "Lần này cậu ta bị dạy dỗ như thế, sau này sẽ học cách nghe lời."

Đỗ Triều Nhan ngước mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta, một lúc lâu sau mới không nhịn được khẽ cười vỗ vai anh ta một cái.

"Xem ra mị lực của Tiểu Bạch vẫn rất lớn, bây giờ ngay cả anh cũng thất thủ."

"Anh chỉ hy vọng em vui vẻ." Người đàn ông nhàn nhạt giải thích.

Đỗ Triều Nhan im lặng nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, cuối cùng thở dài và cười nắm tay anh ta, mười ngón tay đan xen nhau, tùy ý đặt trên đầu gối của mình: "Nói sau đi, nếu như lần này cậu ấy học được cách nghe lời, có lẽ em sẽ cân nhắc."

Thật ra Tiểu Bạch nói cũng không sai, nếu như vẫn một mực giấu giếm thì sao có thể gọi là trả thù?

Lúc đầu, cô vì muốn nhìn thấy Tô Mục đau khổ nên mới chọn em họ thân thiết nhất của gã làʍ t̠ìиɦ nhân, nhưng dần dần cô cũng đã tìm ra được niềm vui trong việc nɠɵạı ŧìиɧ, hiện tại thay vì nói trả thù, chi bằng nói là cô đang đợi, đợi đến khi nào Tô Mục có thể phát hiện.