Chương 13: Lời Khuyên Tốt Cho Tình Địch Của Mình (1)

Chu Thanh vốn định xong buổi chiều mới đi đón người thì sáng sớm hôm sau liền nhận được điện thoại của Đỗ Triều Nhan.

Thông qua âm thanh lạnh lẽo ở đầu dây bên kia, anh biết được thằng ngốc Cố Tư Bạch kia lại lợi dụng sự tín nhiệm của Đỗ Triều Nhan đối với cậu, trước tiên lừa cô đến trên đảo gần đó.

May mắn thay, khi xuống thuyền, cô nhìn thấy thông báo tạm ngưng hoạt động trên bến đò, lúc này liền thuê thuyền của ngư dân để trở về cảng, nếu không cô nhất định sẽ bị mắc kẹt trên đảo và bất ngờ mất tích mấy ngày liền.

Lòng ghen tị của trẻ con đúng là không thể che giấu, Chu Thanh cảm thán, nhưng đáy lòng mơ hồ có chút hâm mộ.

Anh lái xe ra khỏi thành phố để lên cao tốc sang thành phố kế bên, khoảng hai giờ sau, anh đã đến bên ngoài nhà dân.

Đỗ Triều Nhan kéo rương hành lý từ trong nhà đi ra, Cố Tư Bạch đi theo sau lưng cô, cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn lén biểu cảm trên khuôn mặt cô, giống như con dâu nhỏ sắp bị vứt bỏ.

Chu Thanh nhận lấy rương hành lý, giống quý ông mở cửa ghế phụ cho cô.

"Anh ngồi xe khác về." Cô lạnh lùng nhìn lướt qua Cố Tư Bạch vừa mới đỡ cửa xe phía sau, sau đó cũng không quay đầu lại ngồi vào trong xe.

Mặc dù biết trong chuyện này lỗi là ở mình, nhưng nhìn dáng vẻ tuyệt tình của Đỗ Triều Nhan, cậu vẫn cảm thấy không cam lòng.

"Dù sao một ngày nào đó anh cũng phải cho anh họ mình biết, ban đầu chị ở cùng với anh không phải vì muốn trả thù anh ta sao? Nếu như cứ luôn giấu diếm như vậy, chị đây còn là trả thù ư?"

Chu Thanh vịn cửa xe hơi chép miệng, trước đó anh cho là Cố Tư Bạch giả bộ ngốc nghếch bán manh chỉ là vì muốn Đỗ Triều Nhan thích mình, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ đứa nhỏ này thật sự không có đầu óc.

Anh tự giác kéo vali đi vòng qua sau xe, bo bo giữ mình, vì không muốn lửa đốt đến chỗ mình, tốt nhất là anh không nên tham gia vào.

"Xem ra, anh vẫn chưa biết mình sai chỗ nào." Đỗ Triều Nhan trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn vào ánh mắt của người đàn ông: "Tiểu Bạch, anh cũng chỉ là tình nhân của chị, thậm chí cũng không phải là tình nhân duy nhất."

Nghe cô nói như vậy, Chu Thanh đang bận rộn xếp hành lý trong lòng cũng không khỏi lộp bộp, anh hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân, không sao không sao, lời này là nhằm vào Cố Tư Bạch.

"Chuyện chị và Tô Mục, chính chị sẽ xử lý, anh không có quyền can thiệp vào quyết định của chị, càng không có quyền quyết định thay chị. Nếu như đến bây giờ anh vẫn không có cách nào tiếp nhận lời này của chị, chị nghĩ chúng ta có lẽ nên kết thúc."

"Anh không muốn kết thúc! Nhan Nhan!" Cố Tư Bạch tuyệt vọng kêu, cậu không hiểu, tại sao chỉ trong một đêm, Đỗ Triều Nhan lại thu hồi sự yêu thích đối với cậu.

Rõ ràng trước kia cậu chỉ cần làm nũng và giả vờ rơi hai giọt nước mắt thì cô sẽ mềm lòng.

Cho dù cậu cố ý muốn cho Đỗ Triều Nhan bỏ lỡ ngày kỷ niệm kết hôn cùng anh họ, nhưng không phải đến cuối cùng cũng không thành công sao? Sở dĩ cậu ghen tị không phải cũng là vì cậu thật sự yêu Đỗ Triều Nhan sao? Vì cái gì lại muốn vứt bỏ cậu ta? Cậu như vậy không đáng được tha thứ sao?

"Nhan Nhan." Hốc mắt người đàn ông đỏ lên, cậu chỉ dám đưa tay níu lấy vạt áo của cô: "Đừng không cần anh, Nhan Nhan..."

"Còn một tháng nữa, anh sẽ phải đi học nhỉ?" Đỗ Triều Nhan thu hồi tầm mắt dừng trên khuôn mặt đầy nước mắt của cậu lại: "Mấy ngày này thu dọn tốt, đã đến lúc anh nên quay về cuộc sống bình thường của mình rồi."

Trước Chu Thanh, Cố Tư Bạch cũng đã là tình nhân của Đỗ Triều Nhan.

Nghe nói ban đầu là bởi vì cậu phát hiện chứng cứ Tô Mục nɠɵạı ŧìиɧ, muốn khuyên Đỗ Triều Nhan ly hôn, kết quả phát hiện chứng cứ trong tay người ta còn nhiều hơn cậu.

Tự biết không thể đào ngã góc tường của Tô Mục, cậu dứt khoát tự đề xuất mình làm một cái ghế tựa trở thành loại vũ khí lợi hại để trả thù người anh họ của mình, dựa vào sắc đẹp và sự cố chấp không biết xấu hổ, công phá lòng phòng bị của Đỗ Triều Nhan.