Quyển 2 - Chương 5

Ngự Ngâm sắc mặt nhàn nhạt, tựa hồ không cho là đúng. “Ta là người giang hồ, không hiểu thương đạo, chỉ biết mến mộ kẻ mạnh. Trong lòng ta cũng chỉ nam tử võ công cao cường giống Thương Lam mới cân xứng còn lại không thông võ nghệ, đều là kiều quý.”

“… Cô nương hình như để ý đến Thương Lam? Nghe được ta có chút đố kỵ.” Tạ Hiên mỉm cười, tay giấu ở tay áo hơi nắm chặt.

Thấy hắn có chút tâm tư ganh đua, Ngự Ngâm không khỏi sinh tâm thái xem kịch vui.

Tâm cao khí ngạo người đứng nhất không cam lòng khi bị xem nhẹ, chỉ cần nàng tiếp tục lấy Thương Lam làm mục tiêu sống là có thể kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Tạ Hiên, làm hắn vì nàng mà bỏ nhiều công sức.

Về phía Thương Lam? Vậy xem Tạ Hiên sau này sẽ gây khó dễ như thế nào, không phải chuyện của nàng.

“Công tử không cần tự coi nhẹ mình, thế gian này vẫn là có rất nhiều cô nương thích nam tử giống ngươi.” Nàng mở miệng an ủi, thái độ lại hoàn toàn có lệ.

Chắc chắn là như vậy, Tạ Hiên vẫn chưa được nàng an ủi, hắn cũng không thích nghe lời này.

Hắn đã cược với người khác, muốn trong một năm đến được trái tim Lục Tĩnh Vân, này nếu là ngay từ đầu đã bị nàng loại khỏi danh sách, vậy hắn còn cược cái gì?

“…Trước tiên không nói cái này, Tạ mỗ giúp cô nương lấy kiếm, chúng ta từ từ trở về đi thôi.” Ánh mắt đảo qua kiếm trên mặt đất, hắn không chút do dự nhặt lên.

Hắn ước lượng kiếm trên tay, là có chút nặng, nhưng cũng không cần cố hết sức.

Thấy hắn tìm mọi cách chứng minh chính mình đều không phải kiều quý công tử tay trói gà không chặt, Ngự Ngâm cũng cổ vũ hắn, biểu hiện kinh ngạc cùng vẻ mặt khá hơn chút.

Nàng cố tình nhiều liếc hắn một cái, khi mở miệng, giọng điệu không còn sự khinh thường nữa. “… Cảm ơn.”

“Nên làm, đừng khách khí.” Hắn vươn tay ra với nàng, biểu tình ôn nhu. “Tới đây, đi chậm một chút.”

Nàng chớp chớp lông mi, lúc này mới chậm rãi đem tay phủ lên lòng bàn tay hắn.

Tạ Hiên thấy thái độ nàng chuyển biến, không khỏi có chút đắc ý.

… Cho dù võ công lợi hại, Lục Tĩnh Vân này chung quy cũng vẫn là nữ nhân.

Cảm tính, dễ dao động, có lẽ cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thích được chiều chuộng và chăm sóc. Chỉ cần nàng có một chút dấu hiệu tâm động, hắn lại biểu hiện như gần như xa, lúc nóng lúc lạnh, nàng nhất định sẽ ngốc như nữ nhân khác, muốn giữ hắn lại và muốn trao thân cho hắn.

A, đơn giản.

*

Ngày thứ hai Lục Tĩnh Vân ở lại Tạ phủ chữa thương, Tạ Hiên liền biết tự mình đem mọi chuyện tưởng bở quá mức.

Nữ nhân này quả thực không thể nói lý.

Nàng không chủ động nói chuyện, nhưng một khi mở miệng, tất là trái một câu Thương Lam, phải một câu Thương Lam, căn bản không có hứng thú với hắn.

Không đem lực chú ý đặt ở trên người hắn còn chưa tính, nàng hình như còn miễn dịch với mấy lời tán tỉnh, mỗi khi hắn nói ra lời ngon tiếng ngọt, nàng thường có thể gϊếŧ chết cuộc trò chuyện trong hai ba câu.

“Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều cảm thấy tim đập rất nhanh.”

“Không tại sao, đại khái chính là ngươi tương đối háo sắc mà thôi.”

“… Nàng như tiên nữ trong lòng ta, ta làm sao dám có ý nghĩ không an phận với nàng?”

“Ngươi lầm đi, tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, nhưng ta cái gì cũng ăn.”

“…Lời nói không thể nói như vậy, tóm lại nàng ở ta trong mắt chính là tốt nhất… Không ai có thể so với nàng.”

“Thẩm mỹ ngươi đặc biệt như vậy, có phải có bệnh về mắt không? Đợi chút đại phu tới, nhờ hắn thuận tiện xem cho ngươi.”

“…”

Nàng bốn phía như là có tường đồng vách sắt, mặc kệ hắn dùng ra chiêu thức gì đều sẽ bị bắn ngược trở về.

Chỉ cần Thương Lam vừa xuất hiện, tất cả lạnh nhạt của nàng đều tan biến, bày ra vẻ mặt hiếu kì và ham học hỏi.

Có Thương Lam ở đó, Tạ Hiên muốn nàng liếc hắn một cái cũng khó.

Mấy ngày qua đi, mắt thấy vết thương của nàng sắp khỏi hẳn, vì muốn đột phá cục diện bế tắc, Tạ Hiên đưa ra một quyết định trọng đại.

…Hắn muốn tập võ.

Chỉ làm một bình hoa không dược, hắn phải làm nàng chuyển sự chú ý đến mình trên người mới được.