Chương 4

Tạ Hiên bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Lục Tĩnh Vân.

“Cô nương đang căng thẳng sao?” Hắn giống như thấu hiểu lòng người nói: “Kỳ thật điều kiện của cô nương rất tốt, không cần lo lắng bị nói xấu khi ở một chỗ với Tạ mỗ.”

Ngự Ngâm lạnh lùng liếc hắn, sau đó nhíu mày xua tay. “Không, ta chỉ dị ứng với kiểu đàn ông yếu mềm như ngươi.”

Yếu, yếu mềm…?

Mí mắt Tạ Hiên giật giật, nhưng vẫn bày ra phong độ cười với nàng. “Cô nương thật là thích nói đùa, Tạ mỗ thân là nam tử, sao có thể dùng từ yếu mềm để hình dung đây?”

“Phải không?” Ngự Ngâm không cho hắn có thời gian phản ứng, ngay sau đó, nàng rút kiếm ra, nhắm thẳng cổ hắn mà đâm tới.

Nàng vốn muốn đánh ra oai phủ đầu, làm cho hắn nhận ra nàng không giống người con gái khác, lại không ngờ đến thời điểm nàng ra tay chỉ trong chớp mắt, một bóng đen lao vào giữa bọn họ, bất kể là tốc độ hay sức mạnh đối phương đều vượt mặt nàng, hai người trao đổi chiêu thức hai lần là có thể phân thắng bại.

Cổ tay bị người đó đánh lệch, kiếm sắc leng keng rơi xuống đất, cơn đau nhói truyền từ cổ tay đến cả cánh tay khiến Ngự Ngâm hơi choáng váng.

…Đau quá.

Nàng nhận sự cưng chiều từ nhỏ, chưa từng chịu phải đau đớn như vậy.

Nhưng người này dám…!

Nàng cắn răng, dùng một tay kia nắm lấy cổ tay bị thương, có chút tủi thân trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt.

“Thương Lam!” Thấy Lục Tĩnh Vân bị thương, Tạ Hiên vội vàng trách mắng người nọ: “Ai cho ngươi tự tiện hành động?”

“Nàng ấy muốn làm người bị thương, thuộc hạ chỉ làm phận sự của mình.” Thương Lam đáp lại không chút cảm xúc.

Tạ Hiên lo lắng việc này sẽ làm Lục Tĩnh Vân lòng sinh phản cảm, đối với Thương Lam có chút không vui. “Ngươi ra tay làm người khác bị thương là sai, mau xin lỗi.”

Thương Lam không trả lời, chỉ liên tục đề phòng nhìn chằm chằm Lục Tĩnh Vân.

Ngự Ngâm đau đến suýt nữa rơi nước mắt, nàng vốn nghĩ trả thù tính quyến rũ người đàn ông đã làm tổn thương nàng này, nhưng ở nhìn thấy đối phương bộ dạng trước sau hợp tình hợp lí, đột nhiên trong lòng nghĩ ra một kế.

…Hắn dám khiến nàng đau như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn về phía hắn ánh mắt từ không cam lòng biến thành thích thú, ẩn ẩn còn có chút sùng bái. “Không biết vị đại hiệp này kế thừa môn phái gì? Lại có thân thể tốt như vậy.”

Thương Lam như thể không nghe thấy, vẫn giữ một bộ mặt liệt.