Quyển 1 - Chương 3

Khi hắn đánh giá nàng, Ngự Ngâm cũng đang đánh giá hắn.

Tề Diệc Nhiên dáng người thon dài, cao lớn anh tuấn, có lẽ hắn đã phục vụ bên hoàng đế đủ lâu, quen với sóng to gió lớn, cho nên thoạt nhìn có chút lạnh lùng khó gần.

“A.” Ngự Ngâm tự nhiên chào hỏi hắn: “Vị thúc thúc này, hảo.”

Sắc mặt Tề Diệc Nhiên hơi cứng đờ.

Thúc…? Hắn chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, còn không hơn nổi nàng cả một giáp! Sao như nào đã bị gọi là thúc thúc rồi?

Ngự Ngâm vỗ vỗ ống tay áo, tiến lại gần Qi: “Người người đều biết đây là Hà phủ, cũng không dám tùy ý tới gần, thúc thúc táo bạo đến mức dám nán lại ở đây, chẳng lẽ đang tính toán trèo tường trộm đồ sao?”

Mặc dù Hà Cẩn nói không có gì sai, nhưng Tề Diệc Nhiên vẫn cảm thấy tức giận vì điều đó.

Bị coi là kẻ trộm cũng không sao, nhưng nàng có quyền gì mà nói như vậy với hắn? Rõ ràng nghĩa phụ của nàng lòng tham không đáy, không biết lễ nghĩa liêm sỉ còn giở thói cường đạo, là ký sinh trùng hút máu quốc gia!

“Oa, ánh mắt thúc thúc hung dữ quá à.” Ngự Ngâm xoa xoa cánh tay giả vờ sợ hãi. “Chẳng lẽ là bị ta nói trúng rồi, ngươi định muốn gϊếŧ người diệt khẩu? Ta sợ quá à.”

Hừ, tuổi còn trẻ mà đã nói năng ngọt xớt, quả đúng là cùng một dạng với Hà Kính Nguyên. Chẳng qua mới chỉ đối đáp mấy câu ngắn ngủi, trong lòng Tề Diệc Nhiên đã sớm mắng cho Hà Cẩn thương tích đầy mình, hắn hơi giận nói: “Tại hạ chỉ là vừa vặn đi ngang qua nơi đây, thỉnh vị tiểu… huynh đệ này chớ có ngậm máu phun người.”

Ngự Ngâm chú ý tới hắn có chút dừng lại, liền giơ tay xem xét trang phục của mình, sau đó hỏi: “Không giống sao?”

Hắn cau mày, cảm thấy phản cảm cùng bực bội trước câu hỏi không đầu không đuôi của nàng: “Ngươi nói cái gì?”

“Vừa nãy lúc ngươi chần chừ là định gọi ta là tiểu huynh đệ có đúng không? Trông ta không giống một nam nhân sao?” Nàng vừa nói vừa nhéo cánh tay mảnh khảnh, như thể tự đau khổ cho thân hình nhỏ nhắn của mình.

Tề Diệc Nhiên thấy nàng cau mày bĩu môi, mỉa mai nói: “Một tên nhóc miệng còn hôi sữa chưa đủ lông đủ cánh, sao có thể giả thành nam nhân?”

“Ồ…” Ngự Ngâm phát ra một tiếng ngâm nga như thể hiểu được, rồi mỉm cười đến gần hắn, hạ giọng nói: “Đúng là lông không mọc dài được như thúc thúc, thật hâm mộ ngươi mà.”

“Hâm mộ ta?” Tề Diệc Nhiên bị nàng ép sát mất tự nhiên lùi lại mấy bước.

Hắn không hiểu rõ con người này của Hà Cẩn, mặc dù trên phố phường đồn đãi nàng điêu ngoa tùy hứng, nhưng không ai nói mồm miệng nàng sắc bén, háo chiến thích tranh luận.

“Đúng rồi, ta thật hâm mộ cái đầu đủ lông đủ tóc của thúc thúc đấy!” Ngự Ngâm trợn to hai mắt, giả vờ làm ra vẻ ngây thơ đáng yêu.

“Ngươi!” Tề Diệc Nhiên thật không thể tin được.

Hà Cẩn này lúc nói chuyện thật sự không biết xấu hổ không có chừng mực, quả thật không biết xấu hổ!