Chương 13

Hai người còn lại nhảy dựng lên, hung ác chạy về phía Sở Thừa An.

Sở Thừa An thành thạo, một quyền một, quyền phong quét qua, đánh gãy răng cửa của hai người kia, bọn họ cuộn mình trên mặt đất kêu đau, trong đó một người vừa khóc vừa la hét: "Đánh người đánh người! Ta muốn báo quan, tiểu tử ngươi chết chắc rồi!”

Vô lại còn dám kiện người, nhưng Sở Thừa An lại bình tĩnh, nói: "Đi báo quan đi, nói Vũ An Hầu đánh người”

Vũ An Hầu?

Ai mà không biết Vũ An Hầu là chiến thần của Đại Kỳ, Hoàng đế cũng vô cùng tôn trọng?

Đám vô lại lúc này mới mở to hai mắt đánh giá Sở Thừa An một lần, xong rồi, đắc tội với người không nên đắc tội! Vũ An Hầu lại sẽ vì nữ nhân này đánh người, nàng quả nhiên không phải là nha hoàn gì, là bọn họ nhầm lẫn!

Hai tên lưu manh kia sợ tới mức liên tục bò, vừa chạy còn dập đầu về phía sau: "Là tiểu nhân có mắt không tròng, vạn mong Hầu gia không nhớ tiểu nhân!”

Mà tên có vóc dáng cao lớn nằm rạp trên mặt đất, đang chuẩn bị vụиɠ ŧяộʍ bò đi, bỗng nhiên trên đầu nặng nề, một đôi giày thêu hoa giẫm lêи đỉиɦ đầu hắn ta.

Một giọng nói tràn ngập sự tức giận từ trên cao truyền đến: "Ai là nha hoàn?”

Tên cao lớn vội vàng nói: "Ta, ta là ta.”

Đỗ Dĩ Vân lại hỏi: "Ai hạ tiện?”

Tên cao lớn không ngần ngại: "Ta là ta.”

Đỗ Dĩ Vân vẫn chưa hết giận, nàng cởi một đôi giày, vỗ mạnh vào đầu tên cao lớn kia, không chút lưu tình đánh cho hắn ta mặt mũi bầm dập.

Chờ nàng hơi bình tĩnh một chút, người kia mới lấy tư thế chó ăn bò đi.

Sở Thừa An tâm tình phức tạp, hắn vẫn cho rằng Đỗ Dĩ Vân tính tình kém cỏi, không dễ đối đãi, lúc này mới phát hiện thì ra nàng đối với mình coi như còn tốt, không bị nàng cầm giày thêu hoa đập đầu.



Có lẽ vừa rồi đánh người hao phí rất nhiều sức lực, Đỗ Dĩ Vân tựa vào bên tường cúi đầu rũ mắt nghỉ ngơi, trên gò má trắng nấp có một tia hồng nhuận, bởi vì bị đẩy qua nên vài sợi tóc đen dưới trán hơi rối loạn, làm cho người ta rất muốn giơ tay lên chỉnh lại.

Ngón tay Sở Thừa An giật giật, khi hắn đang định dời mắt đi, Đỗ Dĩ Vân chợt nâng mắt lên, đôi mắt kia giống như ẩn chứa một dòng suối, đột nhiên, một giọt nước mắt từ đuôi mắt Đỗ Dĩ Vân rơi xuống.

Chỉ có nước mắt tích góp thật lâu, mới có thể vừa nhanh vừa không có dấu vết trượt xuống như vậy, Sở Thừa An hơi nheo mắt lại, một loại suy nghĩ kỳ dị chưa từng có dâng lên trong lòng, kèm theo cả tức giận.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã đánh những tên lưu manh côn đồ kia không đủ mạnh và không đủ hả giận, cho nên mới tức giận như vậy.

Đỗ Dĩ Vân cũng nhận ra mình thất thố, nàng quay mặt lại, rồi hít sâu một hơi: "... Đa tạ Hầu gia đã ra tay cứu giúp.”

Sở Thừa An nói: "Không cần đa lễ.”

Nàng vịn vào bức tường và bước từng bước ra khỏi con hẻm.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại chuyện mạo hiểm này, hai chân đều có chút mềm nhũn, nhìn trái nhìn phải, nàng đều có chút sợ hãi sẽ có người đột nhiên lao ra kéo nàng trở lại con hẻm nhỏ, thẳng đến khi sau lưng truyền đến tiếng bước chân chững chạc của Sở Thừa An.

Tiếng bước chân này từng bước bước đi vào trong lòng nàng, giẫm nát nỗi sợ hãi không tên, nghiền ép lời nói hèn mọn ác ý của mấy tên lưu manh kia, dần dần, trong đầu nàng trở nên sáng suốt.

Hình như nàng đã hiểu ra một chút, hóa ra nàng rối rắm không phải ân tình, mà là một loại tình cảm mình càng không thể cầu mong...

Đòi hỏi không nổi thì không cần, nàng chưa từng cầu xin cái gì, càng không nên đòi hỏi điều gì.

Sở Thừa An tận mắt nhìn thấy Đỗ Dĩ Vân trở lại Đỗ phủ, trong lòng mới buông tảng đá xuống, ngược lại vừa trở lại Hầu phủ, đã phân phó Chu An: "Ngươi đi Kinh Triệu Doãn, để đại lao cho mấy người đi Thành Đông... bắt mấy tên du côn kia lại.”

Chu An nói: "Vâng, Hầu gia còn phân phó chuyện gì nữa không ạ?”

Sở Thừa An vừa khoát tay áo, lại nghĩ đến chuyện nguy hiểm xảy ra hôm nay, liền nói: "Để cho ám vệ lưu ý Đỗ phủ, nếu Đỗ Dĩ Vân đi ra ngoài, hãy đi theo nàng.”

Chu An hỏi: "Hả? Đi theo một nha hoàn làm gì? Chẳng lẽ nghi ngờ nàng tư thông với địch phản quốc?”



Sở Thừa An: "Bảo ngươi làm thì làm đi.”

Chu An vội vàng nói: "Vâng!”

Một ám vệ lĩnh phần công việc này, không có việc gì liền nhìn chằm chằm Đỗ phủ, lúc Đỗ Dĩ Vân ra khỏi cửa, hắn ta sẽ đi theo cách khoảng hai mươi bước, buổi tối sau khi trở về, các huynh đệ khác cười hắn ta nhận công việc nhàn rỗi, chắc chắn là rất nhàm chán.

Nhưng tên ám vệ nói: “Không nhàm chán.”

Đám người này đều là liều mạng dốc sức trên chiến trường, quan hệ sắt đá, lập tức ngửi được mùi vị bất thường, nên chặn ám vệ kia lại, bức hỏi hắn ta: "Vì sao không nhàm chán? Nói nhanh, thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự từ nghiêm!”

Ám vệ hồn nhiên chỉ vào ngón tay đối diện: "Bởi vì... Dĩ Vân cô nương rất tốt.”

Một thị vệ lớn tiếng hét lớn: "Tiểu Thất hiểu biết rồi!”

Lời này rất nhanh đã truyền đến chỗ Sở Thừa An.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn bảo ám vệ đi bảo vệ Đỗ Dĩ Vân thế mà lại động tâm với Đỗ Dĩ Vân? Hắn day day trán, cảm thấy có chút phiền não, liền rút người này xuống, đổi thành ám vệ khác.

Chu An cùng người khác nói đến chuyện này, miệng còn nghẹn không ngừng: "Tiểu Thất thích nha đầu kia, cái này không phải rất tốt sao? Tiểu Thất hắn ta là thị vệ Hầu phủ chúng ta, còn có công trạng, cưới một nha hoàn Đỗ phủ, chẳng phải rất đơn giản sao!”

“Xèo” một tiếng, một mũi tên bay qua trước mặt Chu An, đâm vào mục tiêu màu đỏ xa xa, làm cho hắn ta sợ tới mức thiếu chút nữa nấc cụt.

Binh tướng còn lại trên thao trường cổ vũ: "Ở giữa hồng tâm! Khoảng cách xa như vậy, mà Hầu gia cũng có thể bắn được!”

Chỉ thấy Sở Thừa An chậm rãi lại rút một mũi tên ra, kéo dây cung, nhắm ngay hồng tâm, nhưng Chu An luôn cảm thấy Hầu gia đang nhìn hắn ta, trong lòng hắn ta lộp bộp một tiếng, không biết vì sao, Hầu gia hình như không được vui cho lắm.

Hắn ta vội vàng lui về phía sau vài bước, phòng ngừa gặp chuyện không may.

Chờ Sở Thừa An từ thao trường đi ra, lại gọi Chu An: "Đưa bồ câu đưa tin đến Đỗ phủ, hẹn gặp ở chỗ cũ.”