Chương 12

Đỗ Dĩ Vân nhéo nhéo lòng bàn tay, làm cho mình tỉnh táo lại, nàng lạnh lùng nói: "Không cần, không bằng Hầu gia đến Đỗ phủ tìm thêm một "ân nhân", ta không dám hưởng phần phúc khí này.”

Giọng nói của nàng có chút run rẩy, đôi mắt hạnh nhi phiếm đỏ lên, lại quật cường mím môi, nếu không phải Sở Thừa An nhiều lần nghĩ mình chưa từng nói sai, đều hoài nghi có phải hắn khi dễ nàng hay không.

Hắn nhạy bén nhận ra được cái gì đó và hỏi: "Tại sao không muốn?”

Đỗ Dĩ Vân nắm chặt tay, nàng cảm thấy mất mặt, vì sao nàng không khống chế được muốn khóc, nếu nàng có thể hào phóng thừa nhận... Không thể, nàng không thể mở được miệng, nàng mới không thèm khái cái ân nhân này.

Nàng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, đứng dậy và nói: “Không có lý do tại sao.”

Quay người lại, thẳng tắp sống lưng, đây là sự kiêu ngạo của nàng.

Nếu không phải gia đình sa sút, nàng cũng có thể làm đại tiểu thư, đại tiểu thư mới không quan tâm những chuyện ngoài thân này, cũng sẽ không thiếu tiền như vậy, càng không cần thêu thùa để kiếm tiền.

Sở Thừa An từ cửa sổ nhìn thấy Đỗ Dĩ Vân đi ra ngoài.

Trên tay nàng cầm một cái giỏ, bên trong là bức tranh thêu màu đỏ mà nàng đã vất vả làm, chuẩn bị đi cửa hàng may mặc để bán đi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại người rõ ràng thoạt nhìn giống như thiên nga cao lãnh, nhưng lại há mồm ngậm miệng không rời khỏi tiền.

Dựa theo thủ đoạn tích góp bạc của tiểu mê tiền này, đã sớm có thể chuộc được khế ước bán thân của mình rồi.

Nếu để cho Sở Thừa An đánh giá Đỗ Dĩ Vân, đó chính là không giải thích được, cả người nàng đều không thể giải thích được, khó hiểu nhất chính là, hắn sẽ nhìn nàng không dời được mắt.

Sở Thừa An bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, phát hiện phía sau Đỗ Dĩ Vân có hai ba tên lưu manh đi theo.



Hắn vội vàng đứng lên, đặt một thỏi bạc lên bàn, không chào hỏi chưởng quầy quán trà, mà ba chân bốn cẳng đi ra ngoài quán trà.

Con đường này không có nhiều người, Đỗ Dĩ Vân rất nhanh nhận ra phía sau có người đi theo, nàng hỏi hệ thống: "Mấy người?”

Ở bên trong tiểu thế giới nếu như nhân viên gặp khó khăn, hệ thống phải giúp đỡ, vì vậy nó hiếm khi ở cùng một mặt trận với nàng: "Bốn người. Ngươi mau đi đến nơi đông người đi, ôi, cẩn thận! Bọn họ dường như đang cố gắng kéo ngươi vào một con hẻm!”

Kết quả hệ thống nhắc nhở quá muộn, Đỗ Dĩ Vân đột nhiên bị một luồng sức mạnh đẩy vào trong ngõ, nàng ngã xuống đất, khi ngẩng đầu lại, bốn tên lưu manh đang chặn ở cửa ngõ.

Một người cao lớn mở miệng: "Tiểu nương tử, mấy huynh đệ bọn ta phát hiện hình như ngươi có rất nhiều bạc.”

Một người khác tiếp lời: "Có phải là nên lấy một ít để tiếp tế cho chúng ta không?”

Ban đầu Đỗ Dĩ Vân ra vào cửa hàng may mặc, bị những tên lưu manh này nhìn thấy, suy đoán nàng là nha hoàn của nhà giàu, nên mới tìm cơ hội này để chuẩn bị cướp.

Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân tái nhợt, nàng lạnh lùng nói: "Ban ngày ban mặt hành động cướp bóc, các ngươi không sợ ta báo quan sao?”

"Ồ.” Tên có dáng người cao lớn cười hì hì đánh giá Đỗ Dĩ Vân, trong đôi mắt đυ.c ngầu của hắn ta sáng lên, nương tử xinh đẹp như vậy, huynh đệ chính là có lộc ăn: “Khẩu khí thật là lớn, vậy cũng phải coi ngươi có sống được đến lúc báo quan không đã, dù sao ngươi cũng phải hầu hạ bốn người chúng ta.”

Những người còn lại phát ra tiếng cười hèn mọn, ý tứ không cần nói cũng biết.

Đỗ Dĩ Vân dựa vào vách tường đứng lên, nàng thật sự bị dọa cho sợ hãi, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không thể cầu xin tha thứ: "Cút đi, các người có biết ta là ai không?”



Tên có dáng người cao lớn đến gần nàng: "Ngươi là ai? Ngươi chính là nha hoàn thấp hèn, ngươi còn tưởng rằng ngươi là thiên kim tiểu thư à? Thiên kim tiểu thư sẽ suốt ngày xuất đầu lộ diện sao? Ha ha ha ha ha!”

Đỗ Dĩ Vân thong thả nhìn chằm chằm tên có dáng người cao lớn kia.

Hệ thống căng thẳng nói: "Chờ đã, ta đã nộp đơn xin bảo vệ NPC*, ngươi cố gắng chống đỡ một lát, đừng chọc giận họ!”

*NPC: NON-PLAYER CHARACTER là những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ nhân vật của người chơi làm các nhiệm vụ, mỗi NPC trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau, do hệ thống nắm giữ, người chơi không thể lập trình theo ý muốn.

Dĩ Vân nói: "Được rồi”

Tên có dáng người cao lớn cách Đỗ Dĩ Vân càng ngày càng gần, mùi rượu trên người cũng càng ngày càng nồng đậm, Đỗ Dĩ Vân đột nhiên mạnh mẽ nhấc chân lên, trên không trung có một dấu vết của đôi giày thêu hoa xẹt qua, ngay sau đó cả khuôn mặt của tên đàn ông cao lớn đều co rút lại, ngay cả tiếng thét chói tai cũng không kêu được.

Một cước này tốn hết sức lực của Đỗ Dĩ Vân, chính là trúng vào đáy quần của hắn ta.

Hệ thống: "Ngươi [yo], đang làm gì vậy! Không phải ta đang nộp đơn xin bảo vệ sao?!”

Dĩ Vân: "... Không thể chịu đựng được.”

Mấy tên lưu manh vây quanh lại, gọi: "Đại ca!”

Hai người đang kiểm tra thương thế, người kia ấn Đỗ Dĩ Vân xuống đất, người đàn ông nâng tay lên, Đỗ Dĩ Vân nhắm mắt lại, nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa rơi xuống mặt, lại nghe người đàn ông kia "gào" một tiếng.

Đỗ Dĩ Vân mở mắt ra, lại nhìn thấy Sở Thừa An bẻ tay người đàn ông thành một góc độ kỳ dị, xương cốt kêu lên răng rắc, người đàn ông kia trợn mắt rồi ngất đi vì đau.