Chương 2: Ngày sinh nhật 7/2/2012

Định mệnh, thật sự là định mệnh sắp đặt, đang thử thách tấm lòng của tôi khi mà ngày sinh nhật của em nằm vào tháng trùng với Tết và cả ngày Valentine. Với ước muốn chinh phục em, tôi không bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi phối hợp với cô bé hàng xóm sẽ mua nhiều ngôi sao dạ quang trang trí trong phòng em trước khi em đi học về. Vì tôi học khác trường em nên may mắn là chiều hôm đó tôi không trùng lịch học. Nhưng khó khăn là làm sao để vào được phòng em, khi mà có Nội của em ở nhà. Mẹ em chở thằng nhóc em về Ngoại rồi. Vì vậy nên tôi mới nhờ tới cô bé hàng xóm tìm cách nói giúp là vào tìm đồ gì đó trong phòng, thì Nội sẽ tin tưởng hơn, 2 đứa thoả thuận xong thì cũng xin phép bà vào phòng, tôi dán những ngôi sao dạ quang hình tên 2 đứa. Tên em ở trên, tôi tôi ở phía dưới, xếp những bàn chân dạ quang tựa như dấu chân từ chữ K bước đến chữ T với ý nghĩa là tôi sẽ chinh phục được em. Em bấy giờ là niềm Khao Khát của tôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn 1 cái bánh kem mini đường kính 15cm từ 1 tiệm bánh cách trường không xa. Bánh được trang trí đơn giản chỉ là 2 con Heo màu Hồng đang nằm hôn nhau thôi và tên của em.

Trước khi em về, mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Tôi ra trước sân ngồi bệt xuống đợi em. Cũng hơn 5h30 rồi, chiếc xe đạp quen thuộc, em cũng ngạc nhiên sao tôi lại ở đây. Tôi không nói gì, chỉ nói nhớ em nên qua nhìn mặt rồi về thôi. Em cười rồi chào Nội rồi bước vào phòng. Tôi đứng ngoài nhìn vào không biết là em sẽ nghĩ như thế nào về những ngôi sao mà tôi trang trí trong phòng em. Hồi khá lâu, cũng 6h hơn em mới bước ra, trên khuôn mặt thấy rõ sự ngại ngùng. Tôi và cô bé hàng xóm lấy bánh kem ra : Chúc mừng sinh nhật T !

Em ngạc nhiên cười tươi, nụ cười mà tôi luôn muốn nhìn thấy, luôn muốn được chạm vào…

Rồi tôi đốt nến, tắt đèn đi. Đám nhóc hàng xóm của em được cô bé hàng xóm đi gọi chạy vào ngồi xung quanh hát chung. Em chấp tại lại cầu nguyện những điều ước, rất lâu, tôi chắc chắn điều ước đó không dành cho riêng mỗi em, em ước cho tất cả mọi người là gia đình là bạn bè của em.

Em thổi nến rồi cắt bánh ra cho đám nhóc, cho Nội em , tôi cũng có 1 phần, 1 phần em dành cho ba – ba em đã mất rồi…tôi từng tự hứa với lòng rằng, tôi sẽ thay thế cả phần của ba em..che chở cho em..phải, tôi đã từng..đã từng hứa như thế kia mà.

Còn thừa nhiều bánh, cắt thêm cho bọn nhỏ 1 tí. Quả là nhàm chán nếu như tôi không làm gì đó cho vui hơn. Tôi chủ động quẹt vào khuôn mặt xinh xắn của em kem bánh sinh nhật. Em la toáng lên, những đứa trẻ cũng lần lượt dí nhau lòng vòng quẹt vào nhau. Bà Nội của em thì la rầy quá trời vì vụ chơi dơ này. Còn tôi rất vui, cảm giác mang đến niềm vui cho em, tiếng cười, tôi muốn hình ảnh của tôi, lời nói của tôi, sự hiện diện của tôi vây quanh em, tôi là 1 phần tuổi học trò của em.

Dọn dẹp xong bãi bừa bộn, giải tán lũ quỷ kia thì tôi và em lại ra sân ngồi trò chuyện.

Tôi hỏi em về ngày hôm nay của em ở trường lớp.

Tôi: Hôm nay chắc nhiều anh tặng quà lắm đúng không ?

Em: Có bạn bè chúc mừng thôi à, mấy nhỏ bạn có dắt đi ăn vặt trong trường, cũng vui lắm. Có 1 bạn nam trong lớp tặng quà nhưng không có lấy, sợ mắc nợ người ta lắm.

Tôi: Tấm lòng của người ta, cứ nhận đi chứ, người ta buồn thì sao ?

Em: Đối xử vậy mà còn dai kìa, tự nhiên nhận xong là sau này còn ghê hơn nữa đó.

Tôi: Ò đúng rồi.

Em: Mà cảm ơn K nha, hôm nay ý nghĩa lắm, đây là lần đầu từ nhỏ đến lớn có người làm sinh nhật như vậy cho T.

Thương em hơn khi nghe em nói vậy, hoàn cảnh nhà em, mẹ em chắc chỉ đủ mua cho em bộ quần áo mới mặc ở nhà, hoặc thưởng cho em 1 cuốn sách nào đó, chứ bánh kem, bạn bè, đồ ăn thức uống để mời bạn bè đến chung vui nào có được.

Cũng trễ rồi, tôi phải về, bài vỡ ngày mai nữa, còn để em học bài . Tôi rút vội 1 bức thư viết tay mà tôi đã nắn nót từng chữ viết gửi cho em, viết đi viết lại nhiều ba bốn lần vì lúc thì sến quá, triết lý tình cảm quá thì không được, hẹn thề tứ tung càng không thật lòng.

” T à, K biết là T chưa hề thích K đâu, thẩm chí cho dù là một người bạn theo nghĩa đơn thuần. Nhưng mà T nè, đây là lần đầu tiên K thích một người nghiêm túc đến như vậy, các lần kia chỉ là tình cảm bồng bột con nít thôi, lớp 8, lớp 9 thì có gì gọi là tình yêu hả T, nắm tay chưa. Làm cho nhau tất cả cũng chẳng có.

K biết K làm T khó xử khi K tự ý làm những việc này mà không hề quan tâm T có đồng ý hay không ? Nhưng thích một người mà chỉ làm quen rồi sợ rằng người ta từ chối- không đáng con trai chút nào phải không T? T càng hững hờ, T càng chưa thích K thì K lại càng phấn đấu hơn nữa, chinh phục có lẽ là từ ngữ đúng nhất để nói.

Hì K nói sến quá đúng không, chắc T nổi hết da gà rồi kìa, đem chiên giòn đi….”- tôi không còn nhớ rõ bức thư đó nữa, chỉ nhớ được những ý như vậy…không biết rằng…liệu em có còn giữ nó không?

Vài ngày sau tôi đi mua điện thoại, bấy giờ Android có Galaxy S2 rồi, nhưng vì không biết gì nên tôi chọn Nokia 500. Với tôi từng dòng sms thú vị biết bao. Cũng phải có camera để chụp lại hình của em chứ. Rồi sau này em sẽ có điện thoại, sẽ liên lạc được với em.

Đêm hôm ấy tôi vui lắm, lập kế hoạch tiếp theo cho ngày Valentine sắp tới. Sinh nhật em cách ngày này 1 tuần, vậy là 1 tuần này tôi sẽ im hơi lặng tiếng. Không đến nhà em. Online chờ em lên để trò chuyện thôi. Khoảng cách giữa em và tôi..vẫn còn xa lắm.

Lập rất rất nhiều kế hoạch cho ngày trọng đại này: nào là sẽ chở em đi Sài Gòn chơi, nào là xem phim, đi dạo những cung đường, con phố đông người…nhưng rồi 1 điều thực tế cản trở những suy nghĩ mộng mở của tôi lại…” Tôi đã là cái gì của em đâu ? “. Nực cười thật, là gì của người ta mà đòi làm như vậy. Tôi hỏi xem ý kiến nhỏ bạn của em và cô bé hàng xóm, chốt lại là : vẫn phải thân thiết hơn nữa, nên mua đồ ăn vặt ghé nhà em sớm, trò chuyện cùng em, sẵn xem có thằng nào hôm nay tặng quà tán tỉnh, rủ em đi chơi gì không. Hôm đó tôi mua bánh flan nguyên lốc 6 cái qua nhà em. Chào hỏi gia đình khui lốc bánh flan ra để em mời gia đình rồi tôi và em lại ra sân trước ngồi.

Tôi hỏi em biết hôm nay là ngày gì không ?

Em: biết chứ, cả lớp nó làm rầm rộ lên kìa.

Tôi: T nhận được nhiều quà không? Có tặng anh nào không ?

Em: Có bạn nam kia trong lớp lừa T, kêu T tư vấn con gái thích hoa gì ngày này rồi tự nhiên mua tặng T luôn, mà T đâu có lấy, tự nhiên đem bỏ giỏ xe người ta luôn.

Tôi: Sướиɠ nha, có người theo đuổi đến vậy kia mà.

Em: hứ, còn K sao, nổi tiếng quá mà, thiếu gì em tặng quà hả?

Yêu giọng nói ngọt của em, yêu tiếng “ hứ” kia, yêu luôn cái giọng điệu đó.

Tôi: Ờ cũng có nhưng mà nói rõ nói họ là có đang theo đuổi 1 người rồi.

Thời đó có 2 cô bé lớp 10 trong Đoàn thích tôi, nhưng lúc đó tôi giữ vẻ ngoài lạnh lùng và rất khó gần…chảnh chắc là từ phù hợp hơn với tôi vào lúc này, mặc dù tôi không đẹp trai gì mấy ( mặt mụn) .

Em nghe tôi trả lời nên cũng im lặng.

Không khí bỗng trầm lắng lại , tôi không biết cứu vãn tình huống này như thế nào thì vị cứu tinh xuất hiện : cô bé hàng xóm thường xuyên qua nhà em vào giờ chiều tối. Đúng là con gái nhỉ, ngày nào cũng có chuyện tám, còn tôi cả tuần mới gặp em, bên nhau mà không nói được câu gì .

Cô bé hàng xóm đúng là tinh nghịch, chọc ghẹo em mãi, cũng hỏi hang về quà cáp em nhận được hôm nay, rồi nói xấu cho tôi nghe về những anh chàng làm phiền em ( hai người mà em chưa kể cho tôi nghe, chỉ tám với cô bé hàng xóm thôi) .

Tôi : em kể anh nghe với, chỉ dấu anh không kể

Em: kể gì, có gì đâu kể, đừng nghe nó K, nó xạo đó..

Ehx: trùi ui nhiều chuyện hay lắm anh ơi, mà anh phải cẩn thận nha, không bị người ta cướp mất đó.

Tôi: em nói anh nghe để anh lên kế hoạch nào

EHX: thì trên lớp bã nè, có ông kia thích bã lắm, theo từ lớp 10 lận, dịp lễ này nọ tặng quà bả quá trời luôn. Coi ghét ghét vậy chớ, biết đâu dai quá yêu luôn sao.

Tôi quay qua nhìn em cười buồn.

EHX: Rồi nguy hiểm hơn là cái ông tên D, đang học 12 trên LTK, ông này nhà có điều kiện nha, đi Nouvo 4 hay qua đây xin Nội chở bả đi chơi lắm, nhưng mà Nội hổng cho, với bả cũng không chịu đi nữa, mà thằng cha này nguy hiểm lắm.