Chương 9

Buổi sáng, Thẩm Thanh dậy trước khi đồng hồ báo thức kêu, cậu mơ hồ nhớ đêm qua mình có một giấc mơ đẹp nhưng lại không nhớ rõ là đã mơ gì, cậu nhìn Cố Kiêu Dương đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ, vẫn còn sớm nên gọi hắn muộn hơn chút vậy.

Thẩm Thanh tắm rửa xong lại ngồi đọc sách, thấy đã gần bảy giờ liền đi tới bên giường đánh thức Cố Kiêu Dương.

“Cố Kiêu Dương, Cố Kiêu Dương, dậy thôi…” Thẩm Thanh dùng tay vỗ nhẹ lên ổ chăn của Cố Kiêu Dương, không có phản ứng, Thẩm Thanh đành phải nói to hơn.

Mãi sau, một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh mới thò ra từ ổ chăn, Cố Kiêu Dương vươn người sang một bên tìm kiếm thứ gì đó, sau đó chộp lấy con gấu bông ném về phía Thẩm Thanh, giọng ồm ồm: “Không dậy nổi!”

Thẩm Thanh cứ tưởng mình đã đánh thức Cố Kiêu Dương rồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì trong ngực đã ôm lấy cậu bé bọt biển làm bằng bông, sau đó lại thấy Cố Kiêu Dương ôm đầu cong mông ngủ tiếp. Thẩm Thanh sợ Cố Kiêu Dương đi học muộn, đành phải kiên nhẫn tiếp tục gọi hắn dậy.

“Ơ, đã nói không dậy nổi rồi mà!” Cố Kiêu Dương lại vươn tay ném một con gấu bông ra ngoài, lần này là một con mèo leng keng.

Lần thứ ba là Stitch.

Lần thứ tư là Pikachu.

Lần thứ năm, Cố Kiêu Dương còn đang muốn ném thú bông, Thẩm Thanh đã nhanh tay bắt được tay hắn kéo dậy. Cố Kiêu Dương mở mắt nhìn trừng trừng Thẩm Thanh một lát, sau đó lại nhắm mắt, trong miệng còn lẩm bẩm, Thẩm Thanh, tôi buồn ngủ quá, không dậy nổi, sau đó gục đầu vào vai cậu.

Động tác thân mật này tới quá đột ngột, làm Thẩm Thanh không biết phải làm như thế nào, trái tim cũng không chịu khống chế điên cuồng đập loạn.

Cậu thậm chí còn không dám nhìn Cố Kiêu Dương.

Thẩm Thanh muốn để cho Cố Kiêu Dương ngủ thêm một lát nữa, nhưng thời gian không cho phép, cậu đành phải nửa ôm nửa kéo đưa hắn tới bên bồn rửa tay, sau đó đặt bàn chải điện đã cho kem đánh răng vào tay Cố Kiêu Dương, đang bận suy nghĩ làm sao đánh răng cho hắn thì đã thấy Cố Kiêu Dương bắt đầu đánh răng– đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, thấy Cố Kiêu Dương đã tỉnh, Thẩm Thanh liền dọn dẹp phòng ở bên ngoài chờ hắn.

Buổi sáng Cố Kiêu Dương cũng không để ý lắm, chỉ dùng nước để rửa mặt, bằng chút nước đã rửa xong mặt, buổi tối hắn tắm rửa nhiều bước như vậy chủ yếu là để buổi sáng có thể nằm giường lâu hơn một chút. Hắn nhanh chóng thay quần áo, sau đó đẩy nhanh tốc độ theo kịp Thẩm Thanh, ít nhất cũng không tới muộn.

…………

Chớp mắt, thời gian đã đến đầu tháng 11, Cố Kiêu Dương và Thẩm Thanh đã “ở chung” gần hai tháng.

Hai tháng vừa qua, Thẩm Thanh càng hiểu rõ Cố Kiêu Dương hơn: Cậu biết những thứ Cố Kiêu Dương không thích ăn, như cà rốt, măng tây, cần tây, rau diếp, nhưng hắn là người không muốn lãng phí thức ăn, sẽ để những thứ đó tới cuối cùng rồi ăn một hơi hết luôn; cậu biết Cố Kiêu Dương không phải không thích ăn thịt heo mà hắn chỉ sợ bản thân sẽ béo lên, đến lúc thèm không nhịn được sẽ đòi Thẩm Thanh cho hắn hai miếng sườn heo, móng giò, cũng không ăn nhiều, chỉ ăn hai miếng đã thỏa mãn tới nỗi không khép được miệng, còn có tính gắt ngủ của Cố Kiêu Dương lúc rời giường, cho nên cậu phải gọi hắn thức dậy từ mười lăm phút trước, để hắn có nhiều thời gian ngủ nướng hơn.

Mọi thứ đều ở trong đầu cậu, quanh quẩn không quên nhưng Thẩm Thanh không thấy nhàm chán chút nào, ngược lại còn cam tâm tình nguyện ghi nhớ. Cậu biết như vậy rất kỳ lạ, nhưng cũng không muốn suy nghĩ nhiều về điều kỳ quái ấy, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên.

Giữa tháng 11, trường trung học Sùng Dương tổ chức đại hội thể dục thể thao, giáo viên và học sinh trong trường sẽ tham gia, đầu tháng 11, các lớp đã chuẩn bị đủ loại công việc rồi.

Lớp Cố Kiêu Dương là ban khoa học xã hội, nữ nhiều nam ít, các nội dung các thứ thì không sao nhưng cuộc chạy đua đường dài 3000 mét vẫn chưa tìm ra được ứng viên phù hợp. Dương Kiệt là lớp phó thể dục khá là đau đầu, cực kỳ đau đầu, anh ta biết thừa nhóm nam sinh trong lớp mình rất yếu, hầu như chẳng ai có kỹ năng thể dục thể thao, nhưng có rất nhiều lý do như cạnh tranh với các lớp khác, sự kiện này nhất định phải tìm được người. Nhìn quanh một vòng, cuối cùng anh ta quyết định chú ý tới học bá Thẩm Thanh.

Dương Kiệt biết thể lực của Thẩm Thanh không tệ, bình thường trong giờ thể dục còn mang theo Cố Kiêu Dương chạy bộ cũng chẳng biết mệt, anh cũng đã mời cậu chơi vài trận bóng rổ, cậu là kiểu người kiệm lời. Tính cách ngoại trừ có chút lạnh lùng ra, ngoài Cố Kiêu Dương ra thì anh chưa thấy cậu chơi thân với ai. Nhưng Dương Kiệt chắc chắn cậu sẽ đồng ý, cuộc thi tháng trước cậu còn đứng đầu bảng điểm của trường, có không ít người còn tìm cậu mượn vở ghi, cậu đều cho mượn, có lẽ chuyện này cũng đồng ý thôi.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Dương Kiệt đã chạy tới cuối lớp tìm Thẩm Thanh.

“Thẩm Thanh, cậu muốn đăng ký tham gia thi đại hội thể thao không?”

Thẩm Thanh còn đang đọc sách, thấy anh ta hỏi vậy thì ngẩng đầu lên: “Hạng mục gì?”

“Uh… Cuộc chạy đua đường dài 3000 mét.” Dương Kiệt cảm thấy xấu hổ vì hạng mục vất vả nhất lại giao cho Thẩm Thanh, nghĩ nghĩ một chút lại nói thêm: “Nếu cậu không muốn chạy, tôi sẽ đổi cho cậu hạng mục khác, chủ yếu tôi không thể tìm đủ được cả ba hạng mục, lớp học thiếu nam sinh nên tôi muốn nhờ cậu bù vào số lượng thiếu.”

Thẩm Thanh cảm thấy cũng không phải vấn đề gì, 3000 mét với cậu mà nói không phải chuyện khó, thế nên lại nói với Dương Kiệt: “Vậy cậu đăng ký cho tôi đi, tôi sẽ chạy.”

Cố Kiêu Dương vốn còn đang nằm trên bàn ngủ gật, chờ Dương Kiệt rời đi hắn mới ngồi dậy, mơ mơ màng màng nghe thấy Thẩm Thanh sẽ tham gia đại hội thể thao, liền hỏi: “Thanh Thanh, cậu muốn đăng ký hạng mục nào, hê hê, đến lúc đó tôi sẽ chạy ra đưa nước cho cậu, cố lên nha.”

Thẩm Thanh không nhịn được vươn tay xoa xoa cái đầu hơi rối của Cố Kiêu Dương, khóe môi cũng nhếch lên: “Được, vinh hạnh quá.”

Vấn đề chạy đường dài đã được giải quyết, Dương Kiệt thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chỉ còn đúng một chuyện, đó là tìm người giữ thẻ. Chuyện này nói chung rất dễ giải quyết, ban bọn họ có nhiều nữ sinh như vậy, anh ta đã phổ biến với các bạn trong lớp, buổi chiều sẽ bầu phiếu quyết định.

Từ trước tới nay, Cố Kiêu Dương không để ý tới mấy hoạt động lớn trong lớp cho lắm, thế nên cũng không có ai vội vàng tới tìm hắn làm cái gì, dù sao trong mắt người khác, hắn nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ.

Nhưng lần này lại khác.

Buổi chiều Lý Tấn mở họp lớp, chủ yếu nói về chuyện đại hội thể dục thể thao, Lý Tấn nói rất nhiều, mà Cố Kiêu Dương chỉ nhớ đúng một vấn đề – ngoại trừ năm cuối cấp, các khối khác không nhất thiết phải học tiết tự học buổi tối.

Sau đó là quyết định ai sẽ là người giữ bảng, Lý Tấn vừa hỏi có những ai muốn tham gia, không ít người nói Tạ Trác Lâm sẽ tham gia, bởi vì cô bạn là hoa khôi của ban, là nữ sinh xinh nhất.

Bị điểm tên, Tạ Trác Lâm lại “a” một tiếng rồi nói: “Nhưng mình lại thấy Cố Kiêu Dương là người đẹp nhất ban chúng ta mà!”

Cố Kiêu Dương: !!!???

Lúc này Cố Kiêu Dương chỉ hy vọng có một cái hố trên mặt đất để hắn có thể chui vào. Vừa vặn lúc Tạ Trác Lâm mở miệng, mọi người đều im lặng nghe cô bạn nói, thế nên câu nói này cực kỳ lớn, Cố Kiêu Dương cam đoan cả lớp cũng đều nghe thấy, thế nên cả lớp mới đồng loạt nhìn về phía hắn, rất giống tình cảnh lần đầu tiên của năm đó hắn mặc quần áo nữ vào lớp.

Lúc này, Tạ Trác Lâm vô cùng hối hận, cô bạn sợ lời mình buột miệng thốt ra sẽ khiến Cố Kiêu Dương trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.

Tạ Trác Lâm là bạn học cùng lớp cấp hai của Cố Kiêu Dương, cô biết tất cả những chuyện Cố Kiêu Dương đã trải qua, trước đây cô rất muốn làm bạn với Cố Kiêu Dương. Cô nhớ rõ lúc đầu Cố Kiêu Dương không có sở thích mặc đồ nữ, nhưng bắt đầu từ một học kỳ nào đó, hắn đã bắt đầu mặc đồ nữ đi học, tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng cô luôn cảm thấy Cố Kiêu Dương mặc đồ nữ rất đẹp, làm cho cô gái là cô còn phải xấu hổ khi nhìn.

Ban đầu, mọi người luôn cảm thấy Cố Kiêu Dương là một nam sinh ăn mặc như vậy thì rất kỳ lạ, chưa từng nghĩ tới việc cô lập hay bắt nạt hắn, cô nhớ rất rõ có một nam sinh vẫn luôn đi theo mỉa mai Cố Kiêu Dương, nói rằng hắn làm trò trước mặt cả lớp, lúc đầu chỉ là trò đùa, nhưng đùa vui dần lại biến thành ác ý, rồi ác ý thành ra cô lập.

Có lẽ, cùng nhau cười nhạo một người khác biệt, càng khiến mọi người vui vẻ hơn.

May mắn lúc đó có Kha Chí Viễn và Diệp Phàm ở bên hắn, luôn che chở cho Cố Kiêu Dương, không để hắn tổn thương.

Tạ Trác Lâm không bao giờ quên được, cô vẫn luôn nợ Cố Kiêu Dương một lời cảm ơn, có lẽ bây giờ đối phương chẳng còn nhớ nữa.

Mỗi khi đến tháng cô sẽ bị đau bụng, thời điểm đau quá chỉ có thể uống thuốc giảm đau mới chịu được. Hôm đó cô quên không uống thuốc, buổi trưa đi học về, đau tới nỗi không đi nổi phải ngồi xổm xuống đất, trên đường có nhiều người đi lại, nhưng chỉ có Cố Kiêu Dương dừng lại bên cạnh cô.

“Cậu… không khỏe sao?”

Cố Kiêu Dương cầm ô, cả người như đang tỏa sáng rực rỡ, bàn tay lạnh lẽo mảnh khảnh vươn ra.

Cố Kiêu Dương nâng cô lên rồi rụt tay lại, nhất thời Tạ Trác Lâm còn quên mất Cố Kiêu Dương là một nam sinh, cô là người thẳng thắn, liền hỏi Cố Kiêu Dương ở gần đây có bệnh viện nào không, bà dì ghé thăm, đau không đi được, có thể mua thuốc giảm đau giúp cô không. Nháy mắt Cố Kiêu Dương đỏ bừng mặt, mang cô lên xe, nói gần đây có một tiệm thuốc, đợi lát nữa tài xế sẽ chở cô đi mua. Từ sau chuyện này, Tạ Trác Lâm vẫn luôn muốn nói cảm ơn với Cố Kiêu Dương, nhưng Kha Chí Viễn và Diệp Phàm bao bọc hắn vô cùng, chẳng cho bất cứ ai tới gần hắn, thế nên cô vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn.

—---------------------

“Nhưng không phải cậu ta là con trai sao?”

Tạ Trác Lâm vừa nói xong, cả phòng học yên tĩnh một lúc, đột nhiên có người nói.