Dung vung tay lên đỡ lấy cây gậy của Lucy. Cổ tay run rẩy chống đỡ lại sức nặng của Lucy đè xuống. Dung nghiến răng, mồ hôi chảy xuống hai bên trán. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc chuyển hướng khỏi khu ghế sô pha, tránh xa con trai mình để tạo một khoảng cách an toàn.
Cô đã quá sơ quất khi bước vào mà không có phòng bị gì.
Lucy hùng hổ ghì tay xuống, khiến cho Dung ngã ngửa ra sau. Không ai nói với ai câu nào, ngay cả bực bội mà chửi lên cũng không, chỉ có tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng Lucy và tiếng thở của Dung. Theo đã ngã xuống, chiếc gậy từ tay Lucy đập vào đầu Dung khiến cô choáng váng, tuy nhiên lực đạo đã nhẹ hẳn đi rất nhiều. Chiếc gậy tuột khỏi tay Lucy, cô ta cũng mất đà và ngã úp mặt về phía trước.
Dung lồm cồm bò dậy, vung chân đá vào người Lucy, trong lúc cô ta cũng đang nhổm lên. Dung nhanh chóng kéo cô ta ra phía xa, tránh khỏi cái ghế sô pha.
Lucy giãy ra khỏi tay của Dung. Hai người phụ nữ vật lộn với nhau, tất cả cũng chỉ để bảo vệ người mà mình yêu thương.
- Dừng lại đi! - Dung nói, vẫn túm chặt lấy cổ tay của Lucy.
Cô ta hằn học, gào lên, không biết sức ở đâu ra mà lấy đà bật dậy, vùng ra khỏi Dung.
- Không! Có chết tôi cũng không dừng lại. Hoặc là tôi, hoặc là cô.
Lucy đẩy Dung ngã ra sau. Dung va vào tủ đồ, mấy lọ sứ cổ được trưng bày trên đó lung lay và đồng loạt rơi xuống đất, vỡ tan. Tiếng động lớn vang lên khiến đứa bé giật mình tỉnh giấc và òa khóc.
Dung sốt ruột, nhìn về phía con mình. Cô không thể ở lại đâu lâu, càng không thể để con mình tiếp tục chịu khổ và nguy hiểm. Dung tính toán và nhào tới chiếc ghế sô pha, định bụng sẽ ôm con và chạy ra phía cửa, bỏ chạy, nhưng lại không thoát khỏi con mắt của Lucy.
Lucy túm lấy tóc của Dung và bất ngờ kéo giật cô lại. Dung hét lên, vùng vẫy và cố gắng dúi người Lucy ra sau. Lucy đập đầu vào thành tủ. Cô ta choáng váng, nhất thời mọi sức lực cũng mất hết, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, không muốn cứ như vậy mà buông tha cho Dung. Lucy nắm chặt một mảnh sứ trong tay, nhắm bừa mà chém lên người Dung.
Mảnh sứ cắt ngang qua cổ cô. Dung thở hắt ra một hơi, cảm thấy mình cũng không thể trụ nổi nữa.
Dung đạp Lucy ra, loang choạng bước về phía ghế sô pha. Hình ảnh trước mắt cô mờ nhòe dần đi, Dung ôm lấy cổ mình, chỉ thấy một bàn tay đầy máu. Cô gục ngã trước khi có thể tới được gần chiếc ghế.
***
Đã gần sáng, bà Hằng ghé qua phòng ngủ, bê theo một cốc sữa và ít bánh ngọt mềm. Vừa bước vào phòng, chiếc giường trống không với chăn gối được xếp gọn khiến bà Hằng hoảng hốt. Dung đã đi đâu vậy chứ?
Bà Hằng vội vàng đặt khay bánh sữa xuống bàn, tìm kiếm Dung.
- Dung ơi? Con có ở đây không? - Bà Hằng mở cửa ngó vào nhà vệ sinh. Nhưng trong đó cũng không có ai.
Bà Hằng sốt ruột, chạy ra ngoài, tìm kiếm khắp các phòng. Ngay cả phòng sơ sinh cũng không có bóng dáng của Dung. Bà cứ nghĩ rằng Dung vì quá nhớ con mà có thể đã vào trong phòng em bé, nhưng không. Dung hoàn toàn biến mất khỏi nhà.
- Con bé có thể đi đâu vào giờ này chứ?
Bà Hằng hớt hải chạy xuống nhà, lay gọi con trai mình và Thường. Cả hai đều đang mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nhưng lại giật mình tỉnh táo hẳn lên ngay sau khi nghe được lời thông báo của bà Hằng.
- Con Dung biến mất rồi!
Bà Hằng vừa nói vừa thở hồng hộc.
- Sao cơ? - Hải ngồi bật dậy. Thường cũng đứng hẳn lên, định nhào đi tìm cô.
Cả ba người cùng tỏa ra tìm lại trong nhà một lần nữa, rồi lại tìm ngoài sân, thậm chí đi hẳn xung quanh khu vực lân cận nhà, gọi tên Dung đến khản cả cô, nhưng không thể thấy được bóng dáng của cô ở đâu. Dung có thể đi đâu được chứ?
Bà Hằng loanh quanh trong nhà, không tìm được bất kỳ vật gì có liên quan đến Dung hay một dấu hiệu nào của cô để lại. Bà thở dài và ngồi xuống chiếc giường mà cô vừa ngủ trên đó.
Mọi chuyện sao lại đi xa đến mức này cơ chứ?
Đầu tiên là gia đình con trai tan vỡ, rồi đến cháu trai bị bắt cóc đi, rồi đến con dâu mất tích. Tại sao mọi thứ lại tan nát như thế này? Càng nghĩ thì càng thất vọng, bà Hằng chẳng biết làm gì ngoài dọn dẹp lại căn phòng mà bà đã bới tung lên.
Bà bất ngờ phát hiện ra chiếc điện thoại của Dung trong ngăn kéo bàn.
- Gì đây? Con bé thậm chí còn bỏ lại điện thoại ở đây? Nó có thể đi đâu chứ?
Bà Hằng thì thầm, nhấc điện thoại lên. Mặt sau điện thoại được dán một tờ giấy nhớ với hàng chữ viết vội vàng, xiêu vẹo của Dung.
“Bé Yên ở nhà Lucy”.
Bà Hằng vội vàng gọi cho Hải và Thường. Cả ba người ngồi dưới phòng khách, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhớ.
- Con bé có ý gì? - Bà Hằng hỏi với giọng điệu hoang mang và lo lắng. Tại sao Dung chỉ để lại một lời nhắn, ngoài ra lại chẳng nói chẳng rằng gì hết?
- Cô ấy đến đó đón con rồi. - Hải khẳng định.
- Chúng ta phải đến đó. - Thường nói, với lấy chiếc chìa khóa xe trên bàn. - Bác báo cảnh sát đi.
Hải chặn Thường lại. Tất cả đều không hiểu Hải muốn gì.
- Anh sao thế? Cô ấy đang gặp nguy hiểm đấy. Chỉ thị đã rõ ràng như vậy rồi, anh còn không nhanh chân lên mà cứu vợ à?
Thường gắt lên. Anh ta trừng mắt nhìn Hải, người vẫn đang cau mày và trầm tư suy nghĩ.
- Cô ấy không yêu cầu chúng ta đến đó hỗ trợ, nếu không cô ấy sẽ nhắn khác. Cô ấy chỉ nói con tôi đang ở nhà Lucy và để lại điện thoại của mình ở nhà. Rõ ràng là có ý khác.
Không ai biết Dung nghĩ gì. Thường xuýt xoa.
- Cô ấy không thể đánh lại Lucy với cơ thể yếu ớt như vậy.
Hải gật đầu. Anh biết rõ điều đó, Thường biết, bà Hằng biết, Lucy biết.
- Cô ấy cũng biết rõ thế. - Hải nói, khiến cho Thường phát cáu.
- Dung điên rồi sao? Biết thế mà còn đến, cũng không chịu báo cho chúng ta.
Hải lại lắc đầu. Anh hiểu Dung rất rõ, cô ấy sẽ không làm gì mà không có mục đích riêng. Thời điểm họ ly hôn, Hải đã quá ngu ngốc và mù quáng, không hiểu được cô.
- Cô ấy đang dùng chính mình làm mồi nhử.
Mọi người đều sững sờ, ngay cả Hải cũng sững sờ.
- Tất cả chúng ta đều không có bằng chứng tố cáo Lucy đánh tráo đứa bé và bắt cóc đứa bé, chỉ có đến tận đó, khiến cô ta nói ra bằng miệng. Chúng ta phải lưu lại được lời nó đó làm bằng chứng.
***
Trong căn phòng tan tác của Lucy, không gian tĩnh lặng, đứa bé khóc quá nhiều cũng trở nên mệt mỏi và ngủ thϊếp đi. Dung và Lucy, mỗi người nằm ở một góc sàn. Cả cơ thể Dung lạnh ngắt, ngực không phập phồng, chứng minh rằng cô không còn thở. Trông cô như đã chết.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lucy vang lên. Lucy chỉ bị va đập nhẹ cho nên không bất tỉnh quá lâu. Cô ta mở mắt khi nghe thấy tiếng chuông, và thấy lạ kỳ khi đó là cuộc gọi đến từ máy của Dung.
Lucy nhìn Dung đang nằm dưới sàn, cười khẩy. Cô ta kéo Dung về phía chân bàn và trói tay Dung lại, cột chặt vào bàn. Đến nước này, cô ta đã mất tất cả, cũng chẳng còn lại gì nữa rồi.
Tiếng chuông vẫn réo rắt vang lên liên hồi, Lucy có thể đoán được người ở đầu dây bên kia là ai. Ngay lúc này, cô ta hận cả Dung, hận cả Hải, hận sự lạnh lùng, vô tâm của anh đối với mình. Cách trả thù Hải tốt nhất, đó là bóp nát trái tim của anh.
Lucy nhấn nghe máy.
- Lucy, Dung đâu? Con của anh đâu?
Hải lo lắng hỏi dồn. Lucy chỉ bật cười. Đúng là trong lòng Hải chỉ có Dung và con. Thế thì thật đáng tiếc, những người này không được sống nữa rồi.
Nụ cười kinh khủng nở trên môi cô ta.
- Đến giờ anh vẫn chỉ nhớ đến Dung thôi nhỉ? Anh yêu cô ta đến thế đúng không? Thế còn tôi thì sao? - Lucy nói vào điện thoại, giọng đầy run rẩy và cay đắng. - Đừng nói với tôi là anh chẳng biết gì. Tôi biết là anh cảm nhận được. Tình yêu của tôi dành cho anh.
Lucy vừa nói, nước mắt chảy xuống hai gò má.
- Đừng làm hại cô ấy và đứa bé. - Hải chỉ có thể cầu xin Lucy.
Tất cả những gì Lucy nhận lại được vẫn chỉ là lời cầu xin của Hải, dành cho vợ và con mình. Cô ta cảm nhận sâu sắc nhất thứ mà mình chẳng bao giờ có thể có được - tình yêu của Hải. Cô ta mãi mãi vẫn chỉ là người ngoài mà thôi.
Lucy bật cười vào điện thoại.
- Tôi đã cho anh cơ hội cuối cùng rồi. Nhưng anh lại làm thế. Anh coi thường tôi đến thế ư? - Lucy thì thào. - Thế thì vợ và con anh phải đi rồi. Tôi sẽ cho anh biết thế nào là mất tất cả. Anh nghe cho kỹ đấy nhé.
Lucy thả chiếc điện thoại xuống giường, bật loa ngoài lên. Cô ta muốn Hải nghe thấy toàn bộ những âm thanh sắp tới, tự tưởng tượng ra chuyện mà cô ta sẽ làm với Dung và đứa bé, rồi đau đớn suốt phần đời còn lại.
Lucy cầm mảnh sứ dưới sàn lên, tiến về phía Dung.