Chương 20

Tiếng bước chân nặng nề của Lucy lệt xệt trên sàn, vọng qua điện thoại. Hải vội vàng ném điện thoại xuống sàn, vơ chiếc chìa khóa xe trên bàn và chạy ra khỏi nhà.

Cô ta lại định làm gì đây? Cô ta sẽ gϊếŧ Dung ư? Lucy thật sự có cái gan đó, Hải tin là như vậy.

- Thế thì anh chẳng thể ngồi ở nhà mà chờ đợi nữa.

Thường chạy theo Hải, không thể ngừng lại việc càm ràm.

- Tôi đã nói với anh rồi, chúng ta phải đến đó! - Thường phát cáu và gắt lên. - Dùng bản thân làm mồi nhử ư, cô ấy điên thật rồi!

Trong đầu Hải bây giờ hỗn loạn như một mớ bòng bong. Thường thì vẫn tiếp tục trách cứ.

- Anh còn không nghe tôi! Bây giờ thì hay rồi. Có phải đặt cô ấy vào tình thế nguy kịch thì anh mới biết sợ đúng không?

Hải bực dọc, vặn chìa khóa và khởi động xe. Anh quát lên vì Thường cứ lải nhải trách móc khiến anh khó chịu không thôi.

- Anh có thôi đi không? Bớt cái mồm đi có khi chúng ta sẽ đến đó nhanh hơn đấy!

- Anh còn mắng tôi? Đây là tại ai chứ? - Thường cãi lại, cũng tức tối chẳng kém gì Hải.

Hai người đàn ông cuống quýt lên mà không thể làm được gì khác, chỉ có thể văng vài câu chửi nhau để giải tỏa cảm xúc lúc này. Đáng ra họ nên đánh nhau, nhưng cả hai đều biết đó là những việc thừa thãi và chỉ tổ làm mất thời gian thêm.

- Chính tôi cũng không ngờ rằng Lucy sẽ có hành động quá đáng như vậy! – Hải cao giọng nói, át đi tiếng của Thường. – Nếu biết trước chuyện này nguy hiểm cho Dung, tôi nhất định không để cô ấy đến đón con, hay chí ít tôi cũng nhất định sẽ đi cùng cô ấy!

- Giờ anh nói thế có tác dụng hay sao?

Hải bỗng nhiên rơi vào trang thái căng thẳng tột độ. Anh không cầm theo điện thoại nên không biết được hiện giờ tình hình của Dung thế nào, không biết được Lucy đã làm ra những loại chuyện xấu xa gì. Căng thẳng cùng lo lắng đã biến anh thành một con người không còn tỉnh táo và đủ kiên nhẫn để tranh luận với Thường.

- Mọi chuyện đến nước này đều là lỗi của tôi. – Hải nói, vẫn chăm chú lái xe, có điều tâm trí thì không còn trên đường nữa rồi. Bên trong lòng anh nóng như lửa đốt, như điềm báo một chuyện chẳng lành.

Anh im lặng, không nói gì nữa mà chỉ chăm chú lái xe. Hai mắt anh đỏ lên vì lo lắng, sợ hãi và tức giận.

***

Dung nằm im bất động trên sàn nhà. Hơi thở của cô cũng thật nhẹ, nhẹ đến mức người ta khó có thể nhận ra.

Ngay cả một chút sức lực cũng không có nổi như vậy thì làm sao có thể đưa được bé Yên về nhà hả Dung? Tự mắng chửi bản thân mình vô dụng, nhưng khí lực để đứng lên đều không có khiến Dung cảm thấy mình thật thảm hại.

Lucy tiến đến gần Dung, cô hoàn toàn cảm nhận được điều đó. Sống lưng cô lạnh ngắt. Cô không nên làm gì vào lúc này, cô phải giữ sức. Lucy có thể sẽ có hành động bất ngờ, cũng có thể sẽ lập tức gϊếŧ cô.

Lucy tiến về phía Dung với một mảnh sứ trong tay, ánh mắt sắc sảo kiên không rời khỏi Dung. Cô ta tưởng rằng Dung đã chết. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Lucy vung mảnh sứ kia lên, cô ta lại run rẩy không dám hạ tay xuống.

- Mình đang làm gì thế này? - Lucy tự hỏi.

Cảm giác khổ sở dâng lên khiến cô nghẹt thở. Lucy ghen tỵ với Dung, cô biết điều đó. Dung có mọi thứ mà cô muốn có - tình yêu của Hải, một bé trai kháu khỉnh, một gia đình. Cô ghen tỵ đến mức chỉ muốn gϊếŧ chết Dung và chiếm đoạt mọi thứ. Thế nhưng kết quả thì sao?

Cô đã hi sinh mọi thứ, nhưng cô nhận lại được là cái gì? Hải chỉ yêu mình Dung. Từ trước đến giờ, đến những giây phút cuối cùng anh vẫn chọn Dung mà không thèm đếm xỉa gì đến cô.

Cô sẽ thành kẻ gϊếŧ người, và cuối cùng thì Hải cũng sẽ không thuộc về cô.

Vậy cô làm thế này để làm gì đây?

Dung hồi hộp chờ đợi, nhưng lại chẳng cảm nhận được gì.

Lucy vẫn cứ như vậy, thật đáng trách nhưng có lẽ cũng thật đáng thương. Đáng trách vì đã là kẻ thứ ba xen vào phá hoại hạnh phúc của người khác. Nhưng có lẽ cũng thật đáng thương, vì là người đến sau, vì đã hy sinh, dành trọn tình cảm của mình không đúng lúc, không đúng người. Tình cảm ấy có lẽ sẽ thật đúng đắn nếu cô ta chọn người khác mà không phải người đã có gia đình như Hải.

Càng nghĩ, Lucy càng siết chặt mảnh sứ đến mức chảy máu tay. Mặt Lucy đỏ ửng, nước mắt chảy dài trên má cô. Một giọt máu đỏ tươi chói mắt rơi xuống, đọng lại trên mặt Dung.

Cô đã sai thật ư?

Không! Chính Dung đã đẩy cô đến bước đường cùng này.

Lucy không thể thừa nhận lỗi lầm của mình.

Lucy run rẩy hạ tay xuống, nhắm thẳng vào Dung. Nhưng ngay lúc đó Dung bừng tỉnh, mở to mắt nhìn Lucy. Dung vung tay lên giữ chặt Lucy, dùng hết sức đẩy Lucy ra khỏi mình. Dung không cần dùng nhiều sức, bởi chính Lucy cũng đã tự mình hỗn loạn và ngập ngừng.

Lucy ngã vật ra sàn, mảnh sứ trong tay rơi ra. Dung ngồi dậy, thở hổn hển.

- Tại sao? Tại sao cô cứ phải làm thế với tôi? Tôi đã làm gì sai?

- Phải! Cô đã cướp đi Hải của tôi.

Lucy dựa lưng vào tường, bật cười và nhỏ giọng nói. Lucy dường như đã bỏ cuộc.

- Hải không bao giờ là của cô.

Lucy gật đầu. Đúng thế, Dung nói chẳng có gì sai cả. Thời điểm này, Lucy chẳng còn gì để mất nữa rồi.

- Cô không phải rất muốn biết tôi đã làm những loại chuyện gì sao? – Lucy cười khẩy, chuyển chủ đề. – Đằng nào tôi cũng không còn gì để mất, tôi sẽ nói cho cô biết hết, rồi chúng ta cùng kết thúc ở đây luôn đi!

Ngừng một chút, Lucy mới nói tiếp.

- Tôi tự tạo những tấm ảnh đó, gửi cho hai người. Tôi cứ nghĩ là sẽ mất thời gian lắm cơ, nhưng không ngờ đấy, hai người rơi vào bẫy nhanh đến mức tôi càng hi vọng hơn.

Dung nhớ lại vụ những tấm ảnh, cô nghi ngờ chồng nɠɵạı ŧìиɧ với Lucy. Thì ra tất cả chỉ là giả. Ngay cả chuyện của cô với Thường cũng do Lucy dựng nên.

- Tôi cũng bắt cóc con cô. Nhưng như cô đã biết! Mẹ chồng cô cũng đồng lõa với tôi. Bà ta làm như vậy cũng vì lợi ích của bà ta mà thôi nhỉ…

Càng nói lại càng cảm thấy chua xót. Lucy cô đã chấp nhận bẩn tay làm nhiều thứ như vậy, nhưng cuối cùng cả thế giới đều phản bội lại cô.

Những lời nói của cô ta như con dao cứa vào lòng Dung. Hóa ra mọi chuyện là như vậy. Dù có thể đoán ra được người đứng sau những chuyện này là Lucy, nhưng nghe chính miệng cô ta thừa nhận, Dung lại càng cảm thấy oan ức, mà cũng cảm thấy xót xa.

Dung nghiến răng, nhặt mảnh sứ và tiến về phía Lucy.

- Cô cũng thật quá nhẫn tâm.

Vẫn là một nụ cười đầy châm chọc và mỉa mai, Lucy nhìn thẳng vào mắt Dung. Cô ta chỉ hỏi một câu khiến Dung sững người và dừng tay lại, thả cô ta ra.

- Không phải cả hai người cũng chẳng thế tin tưởng được nhau hay sao? Tôi chỉ nhúng tay có một chút, cả hai đã tự động tách rời. Chẳng ai trong hai người biết trân trọng đối phương. Thứ mà cô có, là thứ mà tôi muốn. Nhưng cô đâu có giữ?

Dung đang dí mảnh sứ vào cổ Lucy, bàn tay cô cũng khựng hẳn lại.

***

Bà Hằng lo lắng, bồn chồn, cứ đi đi lại lại. Bà cần phải làm gì đó, không thể để con trai và con dâu rơi vào nguy hiểm.

Tiếng động trong điện thoại vang lên, bà Hằng phát hiện ra điện thoại chưa tắt. Lucy đang nói gì đó.

Bà Hằng cầm điện thoại lên, ấn vào ghi âm và áp tai vào điện thoại. Tiếng Lucy và Dung thì thầm to nhỏ khiến bà khó khăn lắm mới nghe được, dù rằng đã để loa ngoài.

Lucy đang thú tội. Bà phải đem cái này, nộp cho cảnh sát. Chẳng có cơ hội nào tốt hơn thế này nữa.

Nghĩ vậy, bà vội vàng cầm điện thoaik, không dám tắt máy, rời khỏi nhà.

***

Bàn tay Dung dừng lại khi mảnh sứ đang dí sâu xuống cổ Lucy, thiếu chút nữa là đứt da thịt.

Lucy nói không hề sai. Cô và Hải không tin tưởng nhau, đấy mới là khởi nguồn của mọi chuyện.

Dung đã định trả thù, dù chỉ là một nhát chém để trút hết cơn giận đối với những gì mà Lucy đã gây ra cho mình, nhưng cuối cùng lại nhận ra, bản thân mình mới là người sai.

Dung rời tay khỏi Lucy, ném mảnh sứ đi.

Lucy ngạc nhiên nhìn cô.

- Sao cô không tiếp tục?

- Cũng như cô lúc nãy thôi.

Dung khẽ nói, đứng dậy và loạng choạng đi về phía ghế sô pha. Đã đến lúc buông bỏ mọi thứ rồi.

Lucy gật đầu, ngập ngừng một chút rồi đứng dậy, rời khỏi căn hộ của mình.

- Cảm ơn. - Lucy nói trước khi đi. Dung không ngoái lại mà chỉ gật đầu.

Khi Hải và Thường đến nơi, căn phòng tan hoang đã chẳng còn lại gì nhiều. Dung ôm con ngồi trên ghế sô pha, khẽ cưng nựng con.

Hải lao đến ôm lấy cô.

- Em có sao không?

Dung lắc đầu. Dù Hải thấy ngực áo cô đầy máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng không còn gì nguy hiểm nữa.

- Lucy đâu?

- Đi rồi.

***

Lucy không chạy thoát được. Bà Hằng báo cảnh sát và giao nộp chứng cứ ngay tại sở. Cảnh sát đến đúng lúc Lucy xuống đến sảnh tòa nhà. Cô vẫn bị bắt đi.

Một năm sau. Dung ngồi trong phòng gặp người thân, Lucy cúi đầu trước mặt cô với vẻ tiều tụy.

- Có vẻ như cô tha cho tôi, nhưng ông trời thì không.

Lucy nói với giọng đầy cay đắng. Tương lai đẹp đẽ của cô đều đã bị hủy hoại bởi chính cô và tình yêu mù quáng của mình.

- Đừng nghĩ nữa. Tôi đợi cô quay về.

Dung bất ngờ cầm tay Lucy, buông một lời hứa hẹn. Lucy im lặng, nước mắt cũng không còn để chảy xuống nữa.

Hải nắm tay con trai, đứng chờ cô ở ngoài cổng khu trại giam.

Gia đình của cô đã quay trở lại. Từ nàng dâu bị ghét bỏ, Dung trở thành nàng dâu trong mộng của bà Dung.

Sau giông bão thì trời lại sáng, có lẽ đây là quãng thời gian sáng sủa của Dung. Dù là hôn nhân hay tình yêu, tất cả đều phải trải qua sóng gió thì mới có thể sâu sắc, thấu hiểu và bền lâu được.