Nhan Ngọc Kiều tựa hồ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta đứng ở chỗ này lâu như vậy cũng không hiểu tại mọi chuyện lại thành ra như vậy, bình thường ‘dạy dỗ’ Nhan Bạch nhiều lần như vậy, chưa bao có sai xót gì, cũng không có người biết.
Mọi lần đều làm ba nữ sinh kia diễn vai ác, cô ta diễn vai tốt, chọn đúng thời gian xuất hiện như một vị cứu tinh. Nhan Bạch trước giờ luôn là kẻ yếu đuối, cho dù hiện tại thay đổi thì sao một người có thể đánh lại ba người?
Chính là sự thật chứng minh, Nhan Bạch có thể làm được, không biết Nhan Bạch đã dùng thủ đoạn gì mà khiến ba người này đến gặp chủ nhiệm giáo dục nhận lỗi, thú nhận mọi chuyện còn lồi cả cô ta vào, như thể cả đám uống thuốc vậy, quan trọng nhất là…
Nhan Thế Lương cũng biết.
“Anh……” Nhan Ngọc Kiều nhìn bóng dáng dần đến gần của Nhan Thế Lương, cắn môi dưới, sắc mặt có chút tái nhợt, chân tay luống cuống.
Nhan Thế Lương thấy Nhan Ngọc Kiều như vậy có chút mềm lòng, anh cau mày, nghĩ tới vẻ thường ngày ngoan ngoãn hiểu chuyện của Nhan Ngọc Kiều và chuyện anh vừa mới nghe được qua điện thoại, hoàn toàn hai bộ dáng khác nhau.
“ Tôi muốn biết mọi chuyện đã xảy ra”. Anh kiếm chế cảm xúc lại không nói chuyện với Nhan Ngọc Kiều, rời mắt khỏi người cô ta nhìn về phía Nhan Bạch.
Chỉ thấy cô gái đang ngồi trên ghế có vẻ rất bình thản, đôi mắt cụp xuống không biết đang nhìn nơi nào, cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài có một vết cắt rỗ ràng, hiển nhiên là mới có.
Như cảm giác được ánh nhìn của anh, cô gái ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như sáng lên, trên môi nở một nụ cười nhạt, rồi nói.
“Anh….anh đến rồi.”
“Ừ…… anh tới rồi.” Nhan Thế Lương cảm thấy mình giống như là bị mê hoặc, hoặc có lẽ anh cảm thấy hơi đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Nhan Bạch.
“Chuyện này, Nhan tiên sinh là anh trai của Nhan Bạch, đương nhiên có quyền biết chuyện gì đã xảy ra. Chi tiết thì để ba bạn học này nói cho anh biết.” Chủ nhiệm giáo dục là khéo đưa đẩy, ông mới không đi tranh vũng nước đυ.c này.
“Thực xin lỗi, chúng tôi ở trường học vẫn luôn bắt nạt Nhan Bạch…” Ba nữ sinh không chút qua loa giải thích rõ ràng bản thân đã từng như thế nào bắt nạt Nhan Bạch, vì sao bắt nạt cô ấy và những thỏa thuận giữa họ và Nhan Ngọc Kiều, đều triệt để nói thật ra không chút giấu diếm.
Vẻ mặt Nhan Thế Lương càng nghe càng khó coi, bầu không khí xung quanh ngày càng trở nên áp lực.
“Không phải đâu anh, đó là bọn họ và Nhan Bạch liên thủ hãm hại em.” Nhan Ngọc Kiều vẻ mặt tái nhợt, thề thốt phủ nhận, dừng một chút, sau đó nhìn về phía Nhan Bạch tiếp tục nói.
“ Đây đều là bọn họ nói, cũng không có chứng cứ, anh không thể chỉ nghe những lời một chiều của người khác, anh nhìn xem, Nhan Bạch có bị gì đâu.” Trong giọng nói Nhan Ngọc Kiều có chút ủy khuất, tựa hồ là thật sự bị oan uổng.
“ Được rồi, đừng nói nửa, Ngọc Kiều, ta rất thất vọng.” Nhan Thế Lương nhìn bộ dạng này của Nhan Ngọc Kiều, trong giọng nói có chút lạnh lùng, kỳ thật anh có thể nhìn ra ba nữ sinh kia không hề nói dối, cũng nhìn ra sự hoảng loạn trên mặt Nhan Ngọc Kiều, đối với cô ta càng thất vọng.
Sau đó Nhan Thế Lương trực tiếp đưa Cấm Bạch về nhà, còn Nhan Ngọc Kiều thì vẫn sững sờ tại chỗ, cô ta nhìn về phía cửa, chỉ thấy Nhan Bạch quay đầu lại, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn cô ta, trên khuôn mặt trẻ con hiện lên một nụ cười thuần khiết đáng yêu, xem ra tâm trạng rất vui vẻ. Đôi môi cô ấy mấp máy như đang nói gì đó.
Hôm nay, tôi chơi rất vui.
Sau kkhi về tới Nhan gia, Cấm Bạch đã sớm lên lầu trên, còn lại Nhan Ngọc Kiều vẻ mặt tái nhợt ở trong phòng khách, cô cũng không có hứng thú xem chuyện gì xảy ra dưới lầu.
Rốt cuộc chơi trò chơi cũng muốn làm việc và nghỉ ngơi kết hợp nha ~ trò chơi thời gian kết thúc, là nên nghỉ ngơi thật tốt.
Cấm Bạch ăn mặc áo ngủ, đứng trước tấm gương toàn thân, nhìn cô gái trong gương, dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt cô gái trong gương, nhếch môi, nở nụ cười ngọt ngào.
‘Nhan Bạch.’
Về sau cô chính là Nhan Bạch, cái tên Cấm Bạch này chỉ có thể giấu ở đáy lòng.
Trên thế giới này chỉ có Nhan Bạch.
Trò chơi này còn chưa đủ thú vị đâu……
Cô thè chiếc lưỡi màu hồng nhạt ra liếʍ miếng bơ kem dính trên tay, giống như một chú mèo con lười biếng và thõa mãn khi ăn được đồ ngon.
Ngô, giống như đã đến lúc phát sóng trực tiếp.
114 ở một bên đau lòng nhìn cô, tất cả điểm tinh quang cô kiếm được hôm đó đều đổi thành ăn ngon, lãng phí a, đau lòng a….
Mặc dù nhìn bộ dáng giống đồ tham ăn của ký chủ nhà nó rất dễ thương …
Nhưng mà…