Chương 29: Rình coi....biếи ŧɦái ?

Lúc này, trong phòng hiệu trưởng, một người đàn ông hơi béo tầm tuổi trung niên cúi đầu khom lưng đứng ở một bên, dáng vẻ thấp thỏm, sắc mặt có chút tái nhợt, do dự nửa ngày vẫn là mở miệng.

“Ngài đột nhiên đại giá quang lâm, ta…… Ta nơi này nhất thời cái gì cũng chưa chuẩn bị……”

“Không sao……” Ngồi trên ghế sofa của hiệu trưởng là một người đàn ông mặc vest màu xanh đậm, dáng người thon dài, tầm hai mười tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn nhu tao nhã, mái tóc đen ngắn được chải gọn về phía sau, ánh mắt ẩn sau mắt kính phiếm ám mang, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì thú vị, khóe miệng nhếch lên và khoanh tay.

Sau khi nghe hiệu trưởng nói, anh ta quay ghế lại, nhìn hiệu trưởng rồi bình tĩnh nói.

“Không có việc gì, ông có thể đi ra ngoài trước.”

“Ta đây trước đi ra ngoài, có việc ngài kêu ta.” Hiệu trưởng lập tức gật đầu cúi chào đi ra ngoài, đồng thời vỗ trái tim đang đập dồn dập của mình, vẻ mặt bối rối, không hiểu tại sao vị này hôm nay lại tới đây, ông ta chạy nhanh đi uống chút nước để bình tĩnh.

Người trong phòng hiệu trưởng không ai khác chính là Quý Bạch Mặc, trước mặt là một chiếc máy tính để bàn,

Cái này ở phòng hiệu trưởng người không phải người khác, đúng là Quý Bạch Mặc, hắn trước mặt là một đài máy tính để bàn, trên màn hình là hình ảnh theo dõi của lớp nào đó, lớp 7-3, lúc này video bị ấn nút tạm dừng.

Trong video, thiếu nữ đặt ngón trỏ ở giữa trên cánh môi, khóe miệng giờ lên một nụ cười bí hiểm, có chút quyến rũ nhưng ánh mặt vẫn mang vẻ ngây thơ, che giấu sát khí kích động.

Giống như đang nói, suỵt, đừng nói ra nha, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cậu.

Mà cùng thiếu nữ đối diện thiếu niên, không hề có nhận thấy được nguy hiểm.

Quý Bạch Mặc ngón trỏ vỗ ở trong hình thiếu nữ cánh môi thượng, nhấp môi cánh mỉm cười.

“Tiểu biếи ŧɦái, càng tiếp cận, liền cảm giác ngươi càng ngày càng mê người làm sao bây giờ…… Anh Túc, quả nhiên là mê người lại trí mạng độc tố đâu…… Ha hả……”

Ôn Hựu Thần ngồi ở một bên, nghe Quý Bạch Mặc tiếng cười, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, mở miệng nói.

“Bạch Mặc, cậu càng ngày càng giống một cái có rình coi phích biếи ŧɦái.”

Quý Bạch Mặc nghe được Ôn Hựu Thần nói, trên môi vẫn nở một nụ cười nhạt giống dáng vẻ một người thư sinh, bàn tay thon dài gõ nhẹ từng cái trên bàn, thanh âm khàn khàn trầm thấp, mở miệng nói: “ Vậy? Rinh coi cuồng có đẹp trai hơn tôi sao?”