Chương 7

Sủi cảo đã nấu xong, như thường lệ Louis sẽ là người ăn đầu tiên.

Hắn dũng nĩa gắp một lúc tám cái, trên mặt không có một chút biểu cảm gì.

Nàng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị có chút kỳ lạ.

Nàng nhìn Louis, sắc mặt của hắn vẫn bình thường, không hề thay đổi.

Có thể là do cảm giác của nàng đã sai rồi.

Nàng cũng ăn hết tám cái mà không hề thay đổi sắc mặt.

Trên bàn ăn, Louis vẫn như vậy, hắn rất tuân theo lễ nghi phiền phức của giới quý tộc. Sau khi đợi nàng lau miệng sạch sẽ, hắn mới hỏi: “Đã cho thêm cái gì vào bên trong?”

Nàng nói: “Thịt và rau hẹ.”

Biểu hiện của hắn có chút kỳ quái: “Rau hẹ?”

“Chính là cây được trồng ở ngoài sân.”

Hắn không nhịn được đằng phải phụt cười: “Anna nói đó là cây thuỷ tiên.”

Nàng như chết lặng.

Thôi xong rồi.

Lúc trời chạng vạng tối, người ta bắt đầu nóng lên, đầu của nàng choáng váng. Thậm chí nàng còn không biết rằng Louis đã lặng lẽ bước vào phòng.

“Nàng sao vậy?”

Nàng không thể trả lời được, bây giờ cổ họng của nàng khô khốc.

Mu bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt lên trán nàng.

“...Nàng đang muốn tự nấu chính mình sao?”

Nàng dần dần mất ý thức, cơ thể không tự chủ được chỉ muốn lại gần cái chạm lạnh lẽo đó.

Nàng mơ hồ nghe được một số âm thanh.

Một ông lão đang nói chuyện với giọng có chút nức nở: “Công tước, tôi thật sự không thể khám bệnh cho con người được. Ngài thử đi hỏi con người đi, có bác sĩ loài người nào sẽ chịu khám bệnh cho một món ăn không?”

...Ồ, thì ra trong mắt của ma cà rồng nàng chỉ là một món ăn.

Vậy nàng hy vọng nó sẽ có vị chua ngọt.

Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi, nhưng khi tỉnh lại đã thấy Louis đứng bên cửa sổ ngắm trăng.

Mặt trăng đã sắp tròn rồi.

Nàng nhớ buổi tối khi nàng đến Roma, đêm đó là một đêm trăng non.

Đã nửa tháng trôi qua rồi.

Louis hỏi: “Đói không?”

Nàng lắc đầu: “Không đói.”

Ngủ lâu quá, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Hắn không nói lời nào đã ném cho nàng một túi bánh: “Cái này là do Anna đã ra ngoài mua.”

Vì không muốn phụ ý tốt của nàng ta, nàng bắt đầu gặm lấy ổ bánh mì.

Louis cứ im lặng nhìn nàng như vậy. Ánh mắt của nàng bắt đầu trở nên bối rối, nàng vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới lầu, tất cả những cây thủy tiên đều đã biến mất, mà thay vào đó là thay thế toàn bộ hoa hồng.

“Ngày mai ta sẽ bảo Anna đưa nàng ra ngoài”

“?” Nàng lập tức ngẩng đầu lên. “Làm gì?”

Hắn có thân hình cao lớn, nhưng lại rất cô độc, trên mặt vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì: “Con người thật là phiền phức, chỉ ăn có một gốc cây thủy tiên cũng có thể bị ngất được.”

A, đây là đang chê nàng yếu đuối sao.

Chuyện này sao có thể nằm trong tầm kiểm soát của nàng được chứ.

Ở Nước Đại Lương, đầu bếp nữ như nàng có thể chất rất tốt, một tay có thể bắt được hai con gà, được coi là một trong những đầu bếp giỏi nhất rồi.

Nàng nói: “Được rồi, ta có thể ăn một bữa cơm cuối cùng ở đây được không?”

Hình như nàng đã ăn phải gan hùm rồi.

Hắn nói: “Đi sớm một chút, đừng có ăn thành bữa tối cuối cùng.”

Nàng: “…”

A, hắn đang uy hϊếp nàng à.