Chương 5

Trước lời mời của Tiết Mân, Trì Noãn thẳng thừng từ chối: "Không cần phiền toái vậy đâu, chuyện cũng qua rồi... Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng của mình, tụi mình đã hẹn nhau đi ăn rồi."

Ánh mắt Tiết Mân lộ vẻ tiếc nuối: "Được rồi... Vậy có cơ hội ta lại hẹn nhau sau nhé."

Trên đường đến quán lẩu, Trì Noãn kể cho nhóm Từ Đan nghe chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh nữ của Thành Lan Lâu ngày hôm qua.

Ba người kia sửng sốt mất mười giây.

Từ Đan hỏi: "Sao hôm qua cậu không nhắc đến chuyện này?"

Trì Noãn nói: "Đây là chuyện của Cố Ninh Tư, mình nói thì không hay cho lắm."

Đỗ Mẫn gãi gãi tai: "Nhưng sao mình lại có cảm giác nữ chính là cậu và Tiết Mân vậy?"

Trì Noãn: "..."

Triệu Tinh Tinh kết luận: "Đừng nói nữa, nhìn từ góc độ này thì Tiết Mân cũng khá tốt đấy chứ."

...

Sau mấy đợt mưa xuân, vào tiết thể dục, ban 6 lớp 11 đến sân bóng rổ trong nhà thi đấu, lão sư thực tập sắp xếp nội dung học xong thì đi ra ngoài.

Các nam sinh lập đội thi đấu, Trì Noãn được phân công ghi nhận điểm. Từ Đan và Triệu Tinh Tinh không có gì làm liền đi loanh quanh trường, cuối cùng vẫn dừng lại bên cạnh Trì Noãn.

"Noãn Noãn, xem kìa." Từ Đan bĩu môi hướng về phía nửa bên sân bóng.

Nam sinh đang thi đấu, nữ sinh thì đang luyện tập ba bước ném bóng, có vài nữ sinh vây quanh Cố Ninh Tư để mời nàng chơi bóng rổ.

Tay áo len của Cố Ninh Tư được xắn lên đến khuỷu tay, tóc nàng buộc cao, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài.

Nàng đứng giữa bọn họ, Từ Đan liền nghĩ đến hạc giữa bầy gà.

Triệu Tinh Tinh: "Sao họ đều vây quanh Cố Ninh Tư hết vậy? Chẳng phải lúc trước toàn chọn những nam sinh rảnh rỗi thôi sao?"

Từ Đan bĩu môi: "Đừng nói tới mấy người vớ va vớ vẩn trong lớp chúng ta, nếu là mình, mình cũng sẽ chọn Cố Ninh Tư, cậu ấy vừa đẹp vừa lạnh lùng lại còn biết chơi nữa!"

... Nghe cũng có lý.

Trì Noãn mỉm cười lật bảng điểm rồi nhìn sang, Cố Ninh Tư không nhịn được mà ném bóng, nàng đẩy những nữ sinh vây quanh mình ra và đi đến bên sân ngồi xuống.

"Phì, hahaha..." Từ Đan không khỏi cười ra tiếng.

Giữa tiết thể dục, cửa nhà thi đấu bị đẩy ra, có vài nam sinh cao lớn ôm bóng rổ bước vào.

Chu Đạt Mậu đang dẫn bóng, trông rất đẹp trai mà tiến vào vạch ba điểm, chợt một quả bóng từ đâu bay tới đập trúng người cậu.

"Bịch-----"

Chu Đạt Mậu che vai bị đập trúng, nam sinh ban 6 ngừng thi đấu và nhìn về phía đám người gây rối.

Bọn học mặc đồng phục của đội bóng rổ Nhất trung Vân Thành, Tào Phẩm Huy cầm đầu nhếch mép khıêυ khí©h: "Ban 6, đấu một trận không?"

Trì Noãn không khỏi liếc nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư ngồi rất thản nhiên, nàng vuốt vuốt vầng trán ướt đẫm mồ hôi của mình, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

... Trì Noãn thu hồi tầm mắt, chợt phát hiện có người ngừng lại trước mặt mình.

Cô ngẩng đầu lên, Chu Việt đúng lúc đặt tay lêи đỉиɦ đầu cô, bàn tay to lớn vò loạn trên đầu cô.

Trì Noãn toàn thân nổi da gà, nhưng cô không dám trực tiếp hất tay Chu Việt ra, chỉ có thể cố gắng lùi về sau.

Tào Phẩm Huy đứng giữa sân: "Đại Việt, lảng vảng đi đâu đó?"

"Đến ngay." Chu Việt đáp, sau đó lại quay sang Trì Noãn, cười lộ ra hàm răng trắng đều, "Xem đây, lớp cậu toàn là một lũ gà mờ, lát nữa thua đừng có mà khóc nhè đấy."

Từ Đan và Triệu Tinh Tinh sững sờ không dám lên tiếng, chờ Chu Việt chạy đi xa, các nàng mới vây quanh người Trì Noãn.

"Không sao chứ?"

Trì Noãn chỉnh lại mái tóc rối loạn, chậm rãi nói: "Không sao."

Thi đấu nhanh chóng bắt đầu, trận này thậm chí không cần phải ghi điểm, nam sinh ban 6 bị áp chế suốt một trận, hầu như không có cơ hội kiểm soát bóng.

Chu Việt lại lần nữa thực hiện cú ba điểm, sau khi bóng rơi vào rổ, hắn chợt nảy ra ý tưởng, liền mặt mày hớn hở mà ném một cái hôn gió về phía Trì Noãn ở bên sân.

Tào Phẩm Huy trông thấy, cười mắng: "Cậu con mẹ nó..."

Trì Noãn cực kỳ khó chịu cúi đầu.

Trên sân, Tào Phẩm Huy đang khống chế bóng, Chu Việt đứng ngoài vạch ba điểm: "A Huy!"

Tào Phẩm Huy hướng tay về phía hắn, Chu Việt đang chờ bóng chuyền tới, nhưng Tào Phẩm Huy chợt dừng lại.

Có người từ ban 6 đến cướp bóng, bị Tào Phẩm Huy hất ra, trong giọng nói mang theo chút ý cười: "Cút!"

Chu Việt nghi hoặc nhíu mày, sau đó mới bừng tỉnh.

Cố Ninh Tư đang bước vào sân bóng.

Chẳng biết là ai dẫn đầu huýt sáo, kế đó liền vang lên rất nhiều tiếng huýt sáo.

Trì Noãn lo lắng dõi theo từng nhất cử nhất động của Cố Ninh Tư, cậu ấy đang làm gì vậy? Hướng mà cậu ấy đi... Là Tào Phẩm Huy?

Trì Noãn đột nhiên mở to mắt, phía sau cô, nhóm người Từ Đan đồng loạt hít vào một hơi.

"Cậu có bệnh à!" Cố Ninh Tư bước nhanh tới, một cước đá vào bụng Tào Phẩm Huy!

Tào Phẩm Huy không ngờ Cố Ninh Tư lại trực tiếp đá mình, hắn bị đá lùi về sau mấy bước, may mà phía sau có người đỡ hắn nên cũng không ngã xuống đất đến mức khó coi.

Quả bóng rổ "bình bịch" rơi xuống rồi lăn xa.

Tào Phẩm Huy sắc mặt âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Cố Ninh Tư, nói: "Được lắm, cậu dám đá tôi?"

Trên cao là ánh đèn rực rỡ của nhà thi đấu, mưa xuân đập vào mái nhà, cách xa như vậy, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng rơi lộp độp.

Cố Ninh Tư đứng thẳng lưng, làn da trắng sứ, nét mặt sắc bén.

"Đừng, chọc, đến, tôi!" Nàng nói rõ ràng từng chữ một.

Chu Việt không khỏi trêu chọc: "Thôi rồi. A Huy, cậu trấn giữ không nổi cô ta đâu..."

Sự khó chịu của Tào Phẩm Huy dâng lên: "Ồ, nếu tôi vẫn muốn chọc thì sao?"

Cố Ninh Tư liếc nhìn Chu Việt, sau đó lại đưa mắt về phía Tào Phẩm Huy, nói: "Vậy cậu cứ thử xem."

Chu Đạt Mậu cử động vai bị bóng đập vào, bình tĩnh đứng bên cạnh Cố Ninh Tư. Những nam sinh khác của ban 6 bị chèn ép trong trận bóng vẫn không chút hồi hộp, sau Chu Đạt Mậu, tất cả cũng đều chen chúc lại gần Cố Ninh Tư.

...

Đáy lòng Trì Noãn dâng cao.

Cửa vang lên một tiếng "cạch", lão sư thực tập cầm đồng hồ bước vào thông báo đã tan học, thấy tình huống trong sân thì không khỏi ngẩn người, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Chu Việt lôi kéo Tào Phẩm Huy, sau đó ra hiệu cho một người bạn khác đi nhặt bóng.

Tào Phẩm Huy chỉ tay vào Cố Ninh Tư nhưng cũng không gì nữa, lúc bước nhanh ra ngoài liền đem cửa đập mạnh vào tường.

Đám bạn của hắn cũng làm theo, trong lúc nhất thời, cánh cửa trong sân bóng rổ lần lượt vang lên tiếng va chạm.

Mỗi lần âm thanh đó vang lên là tim Trì Noãn lại run lên.

Chu Đạt Mậu dùng tay huých vào lưng Cố Ninh Tư: "Mình biết ngay mà, bạn học mới không phải sinh vật trong ao, rất có dũng khí nha! Còn không thể hiện bản lĩnh, người khác sẽ nghĩ là ban 6 chúng ta dễ bị bắt nạt!"

Cố Ninh Tư nghiêng đầu liếc nhìn hắn.

"..." Chu Đạt Mậu ngượng ngùng thu tay về.

...

Tào Phẩm Huy trở về phòng thay đồ, suýt nữa thì đập nát tủ đồ trong góc. Chu Việt đuổi những người khác ra ngoài, chờ Tào Phẩm Huy bình tĩnh lại rồi đưa cho hắn một chai nước.

"Cố Ninh Tư tính tình không tốt, mềm cứng đều không xong... Con gái thôi mà, ở đâu chả có?"

Tào Phẩm Huy một hơi uống hết nửa chai nước, sau đó vén áo lên, Chu Việt thấy chỗ bụng vừa bị đá của hắn đã đỏ lên một mảng lớn.

Chu Việt không nói nên lời: "Cô ta mẹ nó dám."

...

Tối hôm đó, Trì Noãn đang làm bài tập trong ký túc xá, Từ Đan lấy bài thi toán mà Trì Noãn đã làm xong, vừa chép vừa tán gẫu với Đỗ Mẫn.

"Không ngờ Cố Ninh Tư lại lớn gan như vậy! Người cuối cùng trong trường chúng ta dám khıêυ khí©h Tào Phẩm Huy đã có kết cục gì?"

Đỗ Mẫn cầm điện thoại trả lời: "Chỉ là ỷ lại vào việc Tào Phẩm Huy thích cậu ấy thôi, nếu không thì là đầu óc bị lừa đá mới dám làm càn như vậy."

"..." Từ Đan nhìn vào màn hình điện thoại của Đỗ Mẫn, "Cậu đang xem gì thế? Sao nghe như truyện bá đạo tổng tài vậy."

Đỗ Mẫn cười hắc hắc, ném cho Từ Đan ánh mắt "cậu hiểu mà": "Đây, siêu hay, siêu dài, tác giả đã viết hơn hai trăm vạn chữ, nghe nói đằng sau còn có ít nhất ba trăm vạn nữa đấy."

Từ Đan đọc từng chữ: "Hào môn thịnh sủng: Kiều thê làm càn của tổng tài."

Trì Noãn đang làm bài tập: "..."

Trì Noãn đặt bút xuống hỏi hai nàng: "Các cậu nghĩ tại sao hôm nay Cố Ninh Tư lại làm vậy?"

Đỗ Mẫn: "Còn tại sao nữa, ý thức tập thể của lớp chúng ta rất mạnh, cậu nhìn mấy đứa con trai lớp mình đi, toàn là gà mờ, còn để cho con gái xung phong ra trận, thật mất mặt!"

Trì Noãn: "..."

Từ Đan lắc đầu, nàng không đồng ý với Đỗ Mẫn: "Mình cảm thấy cậu ấy chỉ đơn thuần là không thích Tào Phẩm Huy thôi."

Triệu Tinh Tinh vừa gội đầu xong cũng bước ra tham gia cuộc trò chuyện, tóc xõa xuống như Sadako: "Hình như hôm nay Tào Phẩm Huy đâu có làm gì Cố Ninh Tư đâu nhỉ?"

Từ Đan suy nghĩ một chút, chỉ nhớ rằng Chu Việt có đến làm phiền Trì Noãn, còn Tào Phẩm Huy thì đúng là không có làm gì khác thường.

Từ Đan: "Chắc là vừa nhìn thấy liền khó chịu, dù không hề làm gì cũng cảm thấy chướng mắt!... Nhưng còn Chu Việt, hôm nay cậu ta làm sao thế?"

Trì Noãn cắn cắn đôi môi mềm mại, học theo Cố Ninh Tư nói: "Cậu ta có bệnh."

Từ Đan buồn cười: "Lớp trưởng của chúng ta còn mắng người, học xấu rồi nha."

Trì Noãn tiếp tục làm bài tập, nhưng cô cứ luôn thấp thỏm, không thể bình tĩnh được.

Tào Phẩm Huy không dễ chọc, bạn học cuối cùng dám khıêυ khí©h Tào Phẩm Huy đã không còn được nhìn thấy ở khuôn viên trường nữa.

Cố Ninh Tư chỉ là một cô gái, thực sự sẽ ổn sao?

...

Chuyện xảy ra ở sân bóng rổ như mọc cánh, nhanh chóng được lan truyền khắp trường.

Bắt đầu có những bạn học xa lạ thò đầu vào ban 6.

"Đâu? Cô ấy đâu?"

"Kia kìa, nữ sinh bàn cuối của tổ bốn, tên là Cố Ninh Tư! Hoa hồng lần trước cũng là tặng cho cô ấy đấy!"

"Ồ~ là người đó à, trông cũng được."

"Cậu gọi đây là "trông cũng được" à? Cho dù là cậu thích Tào Phẩm Huy thì cũng không thể nói lời trái lương tâm vậy chứ?"

"Hừ. Đẹp thì đã sao, cái đồ tâm cơ, lạt mềm buộc chặt."

"..."

Cố Ninh Tư không quan tâm đến những ánh mắt dò xét và mấy lời bình luận trắng trợn, chỉ lười biếng ngồi tại chỗ xem tạp chí.

Trì Noãn vào lớp từ cửa sau, trong tay là bài tập đã sửa xong của Hà Lệ Văn, nữ sinh hóng hớt ngoài cửa huých vào cánh tay bạn mình: "Nè, người kia của Chu Việt đấy."

"Cô ta à? Trông khá vô hại nhỉ, xùy, cũng chẳng biết sau lưng phóng đãng cỡ nào, nếu không sao lại được Chu Việt nhắm tới chứ?"

"Đúng là, đỉa đeo chân hạc."

Trì Noãn đang phát bài tập theo tổ, hàng trước có bạn học hỏi cô một đề, cô vừa cầm bút bắt đầu nói thì đột nhiên cánh cửa sau lớp phát ra một tiếng vang lớn.

Cô giật mình ngẩng đầu lên, là Cố Ninh Tư đã đóng sầm cửa lại.