Mua, nhất định phải mua, không thể thiếu được.
Dưới sự dẫn dắt của dì Dương, Đường Y Y đã mua được những loại rau tươi ngon nhất và rẻ nhất cùng một số hành lá do chủ cửa hàng đưa cho mà không mất chút tiền nào, cuối cùng đến một quán ăn, dì Dương đưa cô đến một nhà hàng được cho là ngon nhất, cô có quan hệ tốt với ông chủ, còn xin ông chủ cho Đường Y Y nếm thử một chút đồ ăn tươi.
Đường Y Y ăn giống như là trẻ con được cho quà vậy, ăn không ngừng nghỉ.
Ô ô ô đầu cánh này ngon quá.
So với đồ ăn giữ tươi trong các cửa hàng thì ngon hơn nhiều!
Cô mua một lượt hết 20 tệ đầu và cánh để mang về, còn có cổ vịt, chân vịt, xương vịt, củ sen hầm, hạt khô hầm, váng đậu, rong biển, khoai tây khô... dì Dương chút nữa thì không thể ngăn được cô.
Kiểu mua hàng của Đường Y Y không giống một đứa trẻ từ thành thị về nông thôn, mà có chút giống Lưu bà nội bước vào Đại Quan Viên, chỗ nào cũng đẹp và ngon, nóng lòng muốn mua hết từ cửa hàng này lại đến cửa hàng khác.
Cuối cùng dì Dương một mình mua cũng không nhiều, Đường Y Y xách túi lớn túi nhỏ, tay đỏ bừng.
Thật ra cô vẫn chưa mua xong, vẫn còn đồ ăn vặt và hoa quả là chưa mua.
Nhưng là hai người đều rất đói, trước đi ăn rồi lại tiếp tục mua.
Bữa sáng ở Giang Thành là phải có, bữa sáng ở chợ còn ngon hơn, gần như tập hợp đủ các món ăn sáng, hai người chọn một quán mì, Đường Y Y đi sang cửa bên cạnh mua hai bánh quẩy và hai bát mì, đưa cho dì Dương, lại thêm một bát đậu phụ khác.
Tô mì nóng hổi chiếm trọn cái dạ dày, bánh quẩy được ngâm trong nước dùng mềm mềm, cắn một miếng sẽ không có cảm giác ngấy, húp một thìa đậu hũ non ngọt thanh, vừa ăn vừa chầm chậm thưởng thức.
Đường Y Y suýt nữa thì khóc.
Đã trải qua vài ngày tự lực cánh sinh, rốt cuộc cũng có thể mua đồ ăn ngon, cô một phát ăn hết bát canh.
Ăn xong, nhìn thời gian, còn chưa đến bảy giờ.
Cô bỗng nhiên nhớ đến Lâm Ngạn.
Lâm Ngạn vừa thấy đã biết là kiểu người giống cô, chắc chắn bình thường chỉ ăn uống linh tinh chứ không nấu cơm, ______ nếu không vì sao lần trước anh ăn bánh mì với sữa lại vui vẻ như vậy?
Lúc này chắc là Lâm Ngạn còn chưa dậy đâu.
Đường Y Y không thể từ bỏ cái đùi Lâm Ngạn này được, phải quyết tâm ôm lấy, sau khi ăn xong, cô lại mua một cái bánh quẩy, lại mua thêm một bát mì khô nóng và yêu cầu ông chủ thêm nước súp.
"Con mua thêm 1 phần làm gì vậy? Vừa rồi chưa ăn no hả?" Dì Dương khϊếp sợ, cô chỉ là một cô gái nhỏ, thế nhưng vừa ăn hết một bát phở lớn, một bát đậu phụ, một bát mì và một bánh quẩy còn mua thêm một phần.
"Con mua cho bạn con!"
"Đúng, cũng là quà." Dì Dương không nghĩ đến một cô gái nhỏ như cô mới vào thôn làm gì đã có bạn cơ chứ.
Trong thôn không có gian hàng sớm, bởi vì mọi người không có nhu cầu như vậy.
Trước kia người trong thôn phải dậy sớm làm nông, Có một gia đình khác ở đầu thôn đang kinh doanh đồ ăn sáng, nhưng việc kinh doanh ngày càng tồi tệ, không ai làm việc này nữa, mà bây giờ mọi người trong thôn hoặc là dậy sớm lên phố hoặc ở trong nhà nấu mì ăn.
Sau khi ăn uống no nê, Đường Y Y nhìn trong chợ có chút kinh ngạc, bánh lá sen, bánh mật và các loại đồ ăn vặt, sau đó là bánh nếp, bánh gạo, mì, mì sợi, mì nước kiềm và các nguyên liệu khác có thể dùng trong lẩu dễ bảo quản.
Lần đi chợ này, Đường Y Y tốn không ít tiền, nhưng lại mua được rất nhiều đồ vật này kia.
Không có biện pháp, giá cả trong thị trấn cao ngất ngưởng, bây giờ làm gì có bánh mì mật ong hai sáu tệ!
Cũng may dì Dương có một cái xe điện, các dụng cụ làm nông, bếp lò và đồ ăn của cô mới có chỗ để, tay của cô đều đỏ hết lên nhưng do tâm trạng kích động nên không chú ý đến, trước khi lên xe còn xoa xoa lòng bàn tay.
Lúc đi về nhanh hơn nhiều, đi tới cửa nhà, dì Dương giúp cô đem một số thứ linh tinh vào bếp, bếp lò đặt ở cửa, nhắc nhở cô cá và thịt thăn lúc trở về phải bỏ luôn vào tủ lạnh.
Đường Y Y để những thứ nên cho vào tủ lạnh vào trong tủ lạnh, mang mì khô nóng hổi và một chiếc bánh lá sen mà mình còn chưa ăn xong, vui vẻ đi đến trước cửa nhà người khác gõ cửa.
Nhà của Lâm Ngạn ở trong thôn có hình dáng rất bình thường, ừ, có vẻ như so với nhà hai tầng lát bằng gạch men của cô tối hơn một chút, tường xây bằng xi măng.
Người dân trong thôn chủ yếu là dùng gạch men sứ nhỏ để lát tường ngoài nhà, trông sáng sủa và sạch sẽ, màu sắc và hoa văn cũng không giống nhau.
Lâm Ngạn ở xát bên cạnh nhà cô, ở giữa có một khe hở, khoảng cách từ nhà Đường Y Y đến nhà hàng xóm cách mấy trăm mét, sân của cô nằm ở giữa hai căn nhà, nơi không được chiếu sáng tốt, nên cô vẫn chưa quyết định trồng cây gì.
Đang nghĩ ngợi, Lâm Ngạn liền đến mở cửa cho cô.
Lúc này là hơn 8h, Lâm Ngạn bình thường có dậy sớm hay không là do ngày hôm đó có làm việc gì không, thật không đúng lúc, hôm nay không có việc, vốn dĩ anh muốn ngủ đến lúc mặt trời lên mới dậy.
Sáng sớm bị người khác đánh thức, Lâm Ngạn tâm tình cực kỳ không tốt, lúc anh cúi đầu xuống và nhìn thấy cô gái nhỏ đang cười vui vẻ trước mặt, mí mắt rũ xuống của anh khẽ nhíu lại.
Anh nghĩ trong đầu, cô tốt nhất là có việc.
"Vừa lúc anh ngủ dậy, tôi và dì Dương đi lên chợ ở trấn trên, nghĩ đến anh chắc không có bữa sáng, tôi mang cho anh mì khô nóng và bánh lá sen ~" Cô cầm mì khô nóng bằng hai tay và đưa cho anh.
Quả nhiên là vấn đề cần giải quyết vì rời giường lúc sáng sớm đã không còn.
"Ừ, cảm ơn." Anh cầm lấy, ánh mắt đánh giá cả người cô.
Cô giống như có điểm thay đổi.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, cô mặc một bộ quần áo sáng màu rất xinh đẹp, đúng là một tiểu thư nhà giàu, nhưng hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác đen dài tay và một chiếc quần jean đơn giản.
"Nhà cô có việc gì cần giúp hả?"
Cô chủ động tiếp cận chắc chắn có việc muốn nhờ, này xem như ở chung vài ngày Lâm Ngạn đã rút ra quy luật.
"Cảm ơn anh tối hôm qua đã giúp tôi chỉ đường!" Đường Y Y kiên quyết không thừa nhận bởi vì để sau này dễ nhờ vả mới đặt nền móng trước.
"Thật không?" Lâm Ngạn nhướn mày "Vậy thì tôi sẽ yên tâm thoải mái mà nhận."
"Anh ngàn vạn lần không nên có gánh nặng tâm lý." Nói cách khác, làm ơn chắc chắn có gánh nặng.
Đại khái thấy hai người đang nói chuyện nên chú chó lại gần, con chó rung đùi đắc ý đến gần cửa, cái mũi giật giật, đôi mắt đen bóng nhìn cái bát trên tay chủ, bỗng nhiên phá lệ nịnh hót cọ cọ ống quần Lâm Ngạn.
Lâm Ngạn lạnh lùng nhìn lướt qua nó.
Con chó ngoan ngoãn ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh, trông có vẻ là một con chó rất ngoan.
Lâm Ngạn nhìn con chó, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng của nó có chút quen thuộc.
Ánh mắt anh đang từ con chó liếc nhìn đến người của Đường Y Y.
Ừm, anh hiểu được vì sao lại thấy quen thuộc rồi.
Tác giả có chuyện nói:
Đường Y Y: nói tiếng người?