Chương 4.1: Thù lao

Đường Y Y chuyển nhà ngày thứ hai đã bị thương nặng.

Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, cô không phải là người sợ khổ sợ mệt, cả ngày hôm qua làm việc cũng không khóc thảm như thế, nhưng mà sáng sớm nay, cô ăn bánh mì và uống sữa xong, khi tháo dỡ khung gỗ còn sót lại từ đêm qua, đã xảy ra sự cố.

Cô có một số cây lớn được đóng trên khung bằng gỗ, khung gỗ đều được đóng đinh khi gói đồ, mà cô hiện tại không có bất kỳ dụng cụ nào trên tay.

Cô không phải nhìn chằm chằm quá trình trang trí nhà ở, dụng cụ các thứ cô chỉ có một ít, còn lại là khi mua TV, tủ lạnh được tặng một số thứ như tua vít v.v., bây giờ phải nhổ đinh lên, cô lấy dụng cụ ở đâu ra?

Đường Y Y cố gắng nhổ đinh lên bằng tay không.

Cái giá gỗ kia thế nhưng không bị sứt mẻ chút nào!

Cô dùng tất cả dụng cụ có trên tay, thế nhưng vẫn không có cách nào làm được!

Đường Y Y hai mắt tối sầm thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ôi chúa ơi. . .

Cô có một gốc cây đằng bản Nguyệt Quý Florentina, một gốc cây hồng nhạt long sa bảo thạch cùng với một gốc cây Charlotte phu nhân được cô nuôi trên sân thượng 3 năm nay, dự định sau khi chuyển đến sẽ để trong sân, ngoài ra còn có một số hoa hồng khác và cẩm tú cầu cỡ lớn, kết quả thế nhưng chính mình lại không mở thùng đóng gói ra được?

Mấy cái đóng gói này là cô nhìn người khác làm, người của công ty chuyển nhà nói với cô: cái này tháo rất dễ, lấy tay tháo ra là được.

Đường Y Y tin.

Vật lộn nửa tiếng, Đường Y Y nhìn những khung gỗ đang xếp hàng chờ cô tháo ra, lòng lạnh như tro tàn.

Cô thật sự rất đau đầu, tục ngữ nói đánh không lại thì bỏ qua, Đường Y Y chọn cách nằm im.

Tự mình cầm ly sữa ấm, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, sáng nay cô nghe thấy bên ngoài có người bán ghế nên đã mua bốn chiếc, giá cả rất bình dân.

Ghế nhỏ hình con ngựa, trong thôn hầu như mỗi nhà đều có, thỉnh thoảng các bác gái lớn tuổi lại mang ghế nhỏ ra phơi nắng trước cửa.

Thói quen ở thôn là sáng thức dậy sớm, cửa chính và cửa sau đều mở ra, đến tận lúc buổi tối đi ngủ mới đóng lại, bình thường giữa ban ngày sẽ không có ai đóng cửa, cho nên xem cửa có mở hay không là biết trong nhà có người hay không.

Đường Y Y phát hiện được điều này lúc sau liền thoải mái mở cửa.

Cô thoải mái ngồi trên ghế nhỏ cầm trà sữa uống.

Cô đã tính sai một chuyện.

Trường hợp của cô với người khác trong thôn không giống nhau.

Nhà cô vẫn chưa thu dọn tốt, tầng 1 gần như là một đống hỗn độn, nhà cô cũng mở ra hai cửa lớn, tầng 1 hầu như là lộ hết ra ngoài, thế cho nên những người đi ngang qua đều tò mò nhìn vào, còn chào hỏi cô, hỏi xem chuyện chuyển nhà có cần hỗ trợ một số việc linh tinh hay không.

Những người hỏi đa phần đều là những bác gái lớn tuổi, nhìn qua còn không khỏe bằng cô, Đường Y Y sao dám làm phiền người khác, lịch sự cảm ơn nói không cần.

Thế nhưng Đường Y Y đúng là đang chờ một người, người có thể giúp cô mà cô không cảm thấy xấu hổ, ----- chú ba.

Cô là người da mặt rất mỏng, nhưng tiền thì cô rất hào hóng, thường những người giúp cô một chút cô liền cho họ tiền công rất hậu hĩnh, chú ba bận việc phòng ở của cô một năm, tất nhiên là được Đường Y Y gửi rất nhiều tiền lì xì, đúng là giàu to nha.

Có mối quan hệ này, Đường Y Y cảm thấy tìm chú ba giúp một chút việc nhỏ sẽ không có vấn đề gì.

Cô ngồi xổm ở cửa mười phút, lại đi hâm một cốc sữa khác rồi uống, sau đó đi ra tiếp tục ngồi xổm trước cửa.

Cô sẽ chờ chú ba đi qua, thấy cả tầng đều hỗn độn đồ đạc sẽ chủ động hỏi.

Uống nửa cốc sữa, cô ợ một cái, thế nhưng đợi mãi không thấy chú ba đâu, ngược lại thấy hàng xóm của mình ra khỏi cửa.

Thấy người này từ cửa đi ra, Đường Y Y đều ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là 8 điểm sao, à không, không phải là quần cộc đây sao?

Có thể là cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Ngạn quay đầu nhìn qua, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Đường Y Y nhìn lén bị phát hiện, không chỉ không ngượng ngùng, ngược lại còn phá lệ nhu thuận, ngọt ngào hướng về phía Lâm Ngạn cong môi cười, cố gắng tạo ấn tượng mới với hàng xóm, chính là ấn tượng tốt nhất.

Lâm Ngạn sửng sốt một chút, chợp mắt, tiếp tục nhìn cô.

Hai người cứ nghiêng đầu như thế, nhìn nhau một phút đồng hồ.

Cái cổ không thường hoạt động của Đường Y Y bắt đầu kháng nghị.

Vẻ tươi cười ở trên mặt dần dần không kiên trì được nữa.

Không được.

Còn tiếp tục cười thì mặt cô sẽ bị chuột rút mất.

Cô một tay cầm cái cốc, một tay xoa lên đôi má bị tra tấn của mình.

Lâm Ngạn thắng.

Anh bị động tác xoa mặt của cô làm buồn cười.

Anh không phải là không hiểu ý của cô.

Hai người chưa từng gặp nhau, nếu không phải có vấn đề gì nhờ anh hỗ trợ, cô sẽ không nhìn chằm chằm anh và cười một cách khó hiểu như vậy, trừ khi cô coi trọng anh.

Nhưng mà nhìn bộ dáng hiện tại của Lâm Ngạn, xét đến vế sau, anh cảm thấy da mặt anh hơi dày.

Anh hôm nay tâm trạng không tồi, hai người lại là hàng xóm, Lâm Ngạn tiến lên, ánh mắt thay đổi, liền nhìn thấy "rầm rộ" của nhà cô, cảm thấy hiểu rõ.

"Mới vừa chuyển nhà?" Đối mặt với cô gái nhỏ Lâm Ngạn vô cùng nhân từ, không có vừa đi đến đã chọc phá tâm tư của cô.

"Ừ!" Anh chủ động tiếp lời, Đường Y Y trong lòng nở hoa: " Rất nhiều đồ vật này nọ phải chuẩn bị làm!"

Cô nghĩ thầm: nhanh lên hỏi nhanh lên! Các bác gái ở thôn Lâm Loan đều rất nhiệt tình!

Lâm Ngạn nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, không dấu vết quay đi và nhìn vào trong nhà cô, sự chú ý rất nhanh bị giá gỗ hấp dẫn, khả năng cao cái này chính là cái cô cần, một đống dụng cụ nằm la liệt trên sàn nhà, tua vít lớn nhỏ và . . . thìa?

"Cô nuôi trồng thực vật?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, nuôi dưỡng nhiều năm rồi."

Ý tứ chính là vô cùng trân quý, không thể để quá lâu ở giá gỗ được, nhất định phải nhanh chóng giải cứu.

Lâm Ngạn đột nhiên thay đổi chủ đề như thể anh không hiểu chủ đề đang nói hỏi: "Cô uống gì vậy?" Một mùi sữa.

"Sữa nóng."

Lâm Ngạn: "À."

Sữa, lại còn là sữa nóng.

Lâm Ngạn từ sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã không bị người trong nhà ép uống sữa nữa rồi.

Anh thử đoán một chút tuổi của cô, khuôn mặt này không hiện rõ tuổi thật của cô, nhưng là nghe các cô nói chuyện phiếm lúc trước biết được cô cùng Lâm Thiến là bạn học, cũng có thể đã tốt nghiệp đại học, ước tính khoảng 21 tuổi, vẫn là những năm sau 2000.

Anh chưa chạm đến ngưỡng cửa 95 ( là sinh năm 95 đó) thế nhưng đối với những người khác đều giống như là đồ cổ rồi, ở giữa có một khoảng cách thật dài thể hiện rõ sự khác nhau.