Chương 5.3: Phòng thực vật

"Hai ngày nay con vẫn đang thu dọn, nếu không dì chờ hai ngày nữa, chắc chắn là con cũng có khá nhiều, đến lúc đó sẽ tặng dì mấy chậu?"

"Được được được!" Dì vui vẻ gật đầu "Dì họ Dương, con gọi ta dì Dương là được, dì sống bên cạnh nhà con, nhà có gạch trắng kia là nhà của dì."

"Được, dì Dương" Đường Y Y lấy điện thoại ra "Kia chúng ta kết bạn wechat đi dì?"

"Được được được!"

Dì Dương đã quen sử dụng điện thoại thông minh, thường sử dụng wechat để liên lạc với con, dùng rất quen thuộc, ngoài ra ánh mắt của dì Dương đối với wechat của Đường Y Y trở lên từ ái hơn.

"Về sau ở trong thôn có việc gì thì đến tìm dì!" Dì Dương hào khí vỗ ngực.

"Dạ!" Đường Y Y gật đầu như gà , bộ dạng kích động đã tìm được chỗ dựa vững chắc.

Di Dương ăn xong quả lê liền đi, Đường Y Y ăn xong cơm trưa rồi rửa bát, hoạt động thân thể tiếp tục làm việc.

Lần này đều là việc rất cần sức.

Đầu tiên chuẩn bị ánh sáng, việc này cô đã rất quen thuộc, trước đây cô đã mua một cái giá đỡ đèn kẹp được nhiều đầu, chỉ cần dính lên tường là được.

Đặt cây trong phòng khách trên kệ lần lượt theo ánh sáng.

Đây đều là thực vật mấy năm nay cô chậm rãi nuôi lớn, không cần tìm xem hình ảnh cũng có thể biết tên và vị trí đặt ở đâu, lúc muốn tìm chỉ cần nhớ lại là được.

Trên đỉnh đặt cây phi điệp nước và cây nho bạc lá nhỏ và các thực vật cây treo khác, có chanh chuôi cẩm mạn lục nhung hay có thói quen cúi đầu, cà-vạt hoa chú, hỏa hạc vương, hỏa hạc sau, sáu ngày đường mạn lục nhung . . .và các cây tương tự, ở giữa và phía dưới là những cây đại thụ vừa phải, hồng môn dự trữ, còn có hoa chúc mạn lục nhung và hải dụ linh tinh các thứ, rồi còn cây phi điệp quá to của cô không cắm vào được giàn hoa. (các loại hoa mình ko biết nên mn thông cảm nhé ^-^)

Những cây to ở phía sau, mỗi lần đến một cây đều nghe thấy tiếng cọt kẹt cọt kẹt, cô thường phải kiểm soát mực nước để tránh trường hợp quá nặng.

Loa kèn và phi điệp cần điều kiện ánh sáng cao hơn, cho nên đặt ở nơi có thể hấp thụ ánh sáng, hoa chúc thì đặt ở tầng dưới hoặc giữa, cách xa nơi có ánh sáng.

Ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ, cô lấy máy đo nhiệt độ ra để đo, thế nhưng cũng khá tốt, có thể đặt một số loại cây cần ánh sáng cao hơn, vừa lúc có thể đặt lan hồ điệp, ừm, khó khăn của Đường Y Y cũng chuẩn bị bắt đầu.

Bận bịu xong mọi việc, dùng một túi lớn thu dọn các bọc nhựa và các loại rác khác, sau đó dùng dao cắt thùng cát-tông đã tháo ra và vứt đi.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm chăm thực vật của cô, công dụng duy nhất để dành những hộp cát - tông là để bán đi, giấy bị ẩm rất nhanh thối rữa, không thích hợp làm những thứ liên quan đến vườn, đối với cô mà nói không cần dùng đến. Cho nên Đường Y Y một hơi tháo tất cả, dùng dây thừng cột chắc, sau khi cài đặt công tắc hẹn giờ và máy tạo độ ẩm trong phòng thực vật, cái gì cô cũng không muốn làm nữa.

Đói, thật sự rất đói.

Rửa sạch tay cầm miếng bánh mì để ăn, thừa dịp trời còn chưa tối, cô mang túi rác đi ra ngoài để tìm thùng rác.

Cũng không biết có giống ở trong thành phố hay không, rác bỏ vào thùng sẽ có người xử lý sau.

Cô kéo một túi rác màu đen so với chính mình còn to hơn, vừa đi vừa tìm thùng rác, nhưng mà tìm tới tìm lui, cũng chỉ thấy thùng rác trước cửa nhà người khác, tuy rằng viết là thùng rác công cộng, nhưng rõ ràng không phải công cộng nha.

Cô đi vòng qua nhà một vòng, thế nhưng vẫn không tìm thấy chiếc thùng rác công cộng chân chính nào!

Đường Y Y đói lại chạy vòng vòng sắp gục ngã rồi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô lại để ở trước cửa nhà mình hay sao?

Trời đang tối dần, trong thôn có đèn đường, những rõ ràng là không quá nhiều, cơ hồ chỉ chiếu sáng được đèn đường ở một chỗ nhỏ, thế nên Đường Y Y cũng chỉ thấy chỗ tối chỗ sáng, người trong thôn ít, cơm nước xong xuôi thường sẽ ở tại nhà không đi ra ngoài, không có hoạt động gì về đêm.

Đường Y Y dần bắt đầu luống cuống.

Không được.

Còn tiếp tục đi xuống cô sẽ không tìm được đường về mất.

Cô đang do dự nên tiếp tục đi tìm thùng rác hay mang theo rác về, trước mặt liền đi tới một người đàn ông cao lớn.

Đêm hôm khuya khoắt, người đàn ông xa lạ.

Giống như một con mèo, cô ngay lập tức phòng thủ, cầm di động chuẩn bị báo nguy, thậm chí tự hỏi báo nguy với cảnh sát tốc độ không biết là nhanh hay chậm, khéo không chờ được cảnh sát tới cô đã gặp bất trắc rồi.

Người kia đi tới, tới dưới đoạn đèn sáng, có thể nhìn thấy dáng người.

Đường Y Y mới nhẹ nhàng thở ra.

Là Lâm Ngạn.

Anh nhìn thấy cô, ngạc nhiên trước bộ dáng hiện tại của cô, đôi mắt mở to một chút.

Nói như thế nào nhỉ, gần đây không phải đang có biểu tượng cảm xúc "Trương Dịch ôm hành lý" sao?

So với cái kia cũng không khác biệt lắm đi.