Chương 5.2: Phòng thực vật

Những cây sồi lớn mọc từ quả sồi nhỏ, vì đầy đủ không gian, cho nên cô làm giàn hoa cao 2 mét, chuyên dùng để treo đồ vật có kích thước khổng lồ, bởi vì là dùng để chăm cây nhiệt thực, cho nên khoảng cách giữa các tầng cũng khá lớn.

Vào cửa bên trái tường đủ để cho hai giàn hoa lớn, vừa vặn không ảnh hưởng gì đến việc mở cửa, xát cửa sổ là mặt tường xem như có chút ánh sáng chiếu vào, hai bên đặt hai giàn hoa cao, bệ cửa sổ được đặt một giàn hoa thấp, cửa sổ được Đường Y Y lắp thêm rèm, hơn nữa còn là rèm chắn nắng rất tốt.

Tại sao không có người ở vẫn phải làm rèm cửa . . .

Bởi vì một khi đèn được bật lên, có khi đèn được bật sáng suốt đêm, cô lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.

Bức tường đối diện với giàn hoa lớn Đường Y Y chuyên dùng để đặt những đồ bị vỡ, vấn đề về góc máy ảnh, giá trồng hoa là trung tâm của tầm nhìn, mặt khác, không cần phải phù hợp, chỉ cần đặt những chiếc kệ cao để đựng dụng cụ và vật liệu làm vườn.

"Hô -----" Đường Y Y cả người mệt mỏi, ngồi ở một vị trí sạch sẽ dưới đất, nhìn thời gian một chút phát hiện đã buổi chiều rồi.

Khó trách bụng lại kháng nghị.

Tạm dừng quay chụp, chuẩn bị đèn và đặt chậu để cho buổi chiều dùng.

Hôm nay đều là lao động chân tay, cần phải bổ sung thể lực một chút, tinh bột là tốt nhất.

Đường Y Y từ từ bước qua những cây lớn nhỏ, đi đến phòng bếp mở gói mì ăn liền và thịt bò cuốn, chuẩn bị cho mình một bữa ăn xa hoa với mì ăn liền!

Cô mở một bài hát thư giãn trên điện thoại, đặt một cái nồi nhỏ lên trên, cho nước vào, sau khi nước sôi cho mì vào, nhìn mì chậm rãi mềm ra, nhanh chóng cầm đũa gắp ra, sau đó cho gói gia vị vào, cho một quả trứng, sau đó lại cho thịt bò cuốn vào.

Lúc này cô chợt nhớ đến, trong nhà còn rau cải thìa.

Phòng bếp đối diện sân, nhìn khoảng sân bừa bộn không một bóng người, cô dần dần có kế hoạch trong đầu.

Vừa nấu mì gói, vừa cầm chiếc ipad lên và bắt đầu vạch lại kế hoạch làm sân.

Cô trước tiên nhìn qua sân, lúc còn ở trường học cô đã nghĩ thiết kế sân như thế nào, mục tiêu của cô không chỉ đẹp mà còn phải có tính thực dụng, ít nhất phải đáp ứng được nhu cầu trái cây và rau quả hàng ngày của cô, như vậy có thể tiết kiệm được một số tiền lên trấn mua đồ.

Lúc này linh cảm đến, ngay tại đất trồng rau viết xuống ba chữ "Cải thìa".

Lười rửa bát nên cô trực tiếp bê đến để trên bàn ăn ở phòng khách, sử dụng đế lót ly để bảo vệ bàn gỗ khỏi bị xước.

Một bát mì ăn liền bốc khói, đặt ipad trước mặt lướt xem video, bàn khách trong phòng khách của cô dựa vào bức tường phía sau, cho nên cũng là đối diện với cửa chính.

Có một dì chậm rãi đi qua, ngẩng đầu nhìn một cái, kinh ngạc nhìn bữa cơm trưa đơn giản của cô, chỉ một bước chân liền bước vào cửa.

Nông thôn là vậy, cửa mở mặc định đón người khác vào nhà, dì ấy cũng đã theo thói quen, cùng cô chào hỏi: "Con giữa trưa ăn cái này hả?"

Đường Y Y từ ipad ngẩng đầu lên, là một dì trông có vẻ béo, tuổi nằm giữa khoảng cách bố mẹ và ông bà cô, cô không biết phải xưng hô như thế nào, người đó mặc áo len đỏ cũ, quần đen rộng thùng thình, tóc đen, nhìn có vẻ tinh thần rất tốt.

"Đúng vậy ạ." Đường Y Y trả lời.

Dì nhìn thoáng qua nhà cô, cô vừa mới ăn xong cơm trưa, bình thường trong thôn đều là như vậy, người lớn tuổi không phải ở nhà xem phim thì chính là dẫn theo trẻ con, hôm nay không phải cuối tuần cũng chưa đến nghỉ hè, trong thành phố các bố mẹ còn chưa đuổi về cho ông bà trông, tự nhiên mà cảm thấy rất thư giãn.

"Đang thu dọn đồ đạc hả!" Cuối cùng dì cũng tìm được người để nói chuyện "Có cần dì giúp gì không con?"

Người trong thôn có thói quen nói tiếng địa phương, Đường Y Y có thể nghe hiểu một chút, nhưng là so với những gì cô học trước kia vẫn có sự khác nhau, lúc nghe phải một lát sau mới phản ứng lại được, cô bỗng nhiên nhớ đến, Lâm Ngạn lúc nói chuyện với cô không dùng giọng địa phương, ngược lại, tiếng phổ thông của anh khá chuẩn.

Dì nhìn qua tầm năm sáu mươi tuổi, Đường Y Y không dám làm phiền người khác, hơn nữa buổi chiều cô còn nhiệm vụ quay chụp nữa, không thuận tiện lắm, vì thế đã từ chối, lo lắng dì tức giận, còn lấy trong tủ ra một quả lê gọt cho dì ăn.

"Thời tiết hơi nóng, người ăn một quả lê để cổ họng dễ chịu đi ạ."

Cô gái nhỏ miệng rất ngọt, dì lại đang nhàm chán, lúc này cô đang ăn cơm, dì liền đi loanh quanh trong phòng khách.

Thực sự phải có kinh nghiệm rất lâu rồi!

Ở đây cô có rất nhiều hoa và cây lạ.

Vì thế tiếp theo lại diễn ra một cảnh quen thuộc, một người hỏi một người đáp, dì ấy chỉ vào một đống lộn xộn trong phòng thực vật hỏi cô đây là cái gì vậy.

"Yo, đây là hoa hồng đi! Thật đẹp!”

"Kỳ thật bình thường chúng ta đều gọi nó là hoa hồng . . ."

"Cái này đều là khoai sọ? Lá có vẻ đặc biệt nha, còn nở được cả hoa sao?"

"Đây là hoa hồng môn và loa kèn . . . có thể nở hoa." Nhưng là nở hoa đặc biệt rất tiêu hao cây, Đường Y Y cảm thấy chúng không nở hoa vẫn tốt hơn, dù sao cũng không đẹp.

"Yo, lá cây này thật đẹp!"

"Đây là thu hải đường. " Lá thu hải đường có nhiều màu sắc, đặc biệt đáng chú ý là mặt dưới của lá có màu đỏ tươi.

Dì nhìn thấy vậy liền động tâm: "Kỳ thật dì cũng thường trồng một số loại hoa và cây cỏ . . . chỉ là nó không đẹp bằng của con."

Đường Y Y hiểu được.