Chương 2.1: Nam bồ tát

Chương 2: Nam bồ tát

Đường Y Y là một cô gái thành phố thực sự, mỗi một lần vào thôn đối với cô mà nói không có gì phiền phức, đổi lại rất mới mẻ.

Vì để xem tiến độ trang trí của căn phòng bảo bối nên cô đã đến đây mấy lần, đường đi cơ bản cũng quen thuộc, từ từ đối với tương lai của mình cũng có kế hoạch mơ hồ.

Hầu hết ruộng ở thôn Lâm Loan ban đầu đều trồng lúa nước, cây bông hoặc là bắp ngô, nhưng mà từ từ, người trẻ tuổi ở trong thôn rời đi, người lớn tuổi không thể tiếp tục trồng trọt, phần lớn ruộng đều để hoang. Sau đó cũng có một vài người đến thử nhận thầu khu ruộng này để trồng trái cây, hoa hướng dương, trái kiwi, dâu tây, hạt sen . . .

Khí hậu của Giang Thành đông hè đều thể hiện rất rõ ràng, tương đối phù hợp để trồng các loại trái cây, hạt sen cũng là đặc sản của Giang Thành, giá cả vẫn coi như ổn định.

Vì thế Đường Y Y cũng dự định khi đến thôn sẽ nhận thầu vài mẫu ruộng để trồng cây ăn quả, cũng không lãng phí thời gian mấy năm qua cô học ở học viện nông nghiệp.

Từ trường học của cô đến thôn Lâm Loan, hầu như là đi qua toàn bộ Giang Thành, Lâm Thiến về nhà là một chuyện rất bình thường, thế nên mang theo các cô đi đường tắt.

Đúng là người địa phương có ưu thế hẳn.

Từ trường học ngồi xe điện ngầm đến trạm cuối, sau đó xuống xe, sẽ có xe màu đen ở đó.

Bắt xe như này phải xem người, Lâm Thiến nói một lèo tiếng địa phương nhanh chóng làm quen với tài xế, biết được thế nhưng lại ở thôn bên cạnh nhà chú, một đường đi liền thuận tiện hơn rất nhiều.

Đường Y Y cũng có thể nói được tiếng Giang Thành, nhưng là ngôn ngữ các khu vực khác nhau vẫn có chỗ không giống, như thôn Lâm Loan thực ra cách xa Giang Thành, khu vực càng xa thì khẩu âm nghe càng khác biệt, lừa gạt chắc chắn là không được, khẩu âm rất khó dấu diếm, người địa phương lập tức là có thể nghe ra là người khu nào.

Ngồi tàu điện ngầm một tiếng rưỡi, tài xế lấy 3 người 45 đồng, bác tài xế xem phần tình cảm với Lâm Thiến chở các cô một mạch đến cửa thôn, Lâm Thiến còn để lại số điện thoại, đợi buổi chiều trở về nội thành có thể gọi xe.

Ba cô gái trên tay cầm theo trà sữa, Đường Y Y còn đặc biệt cầm theo một cái túi lớn, trong túi không chỉ có đồ ăn còn có camera, trước khi đến các cô đã ăn cơm, vì thế lúc đến đây chỉ cảm thấy mệt chứ không đói bụng.

“Mình có phải là nên có bằng lái xe hay không?” Trong tay Đường Y Y cầm ly trà sữa đã hết, không tìm thấy thùng rác nên không biết để chỗ nào.

“Đúng vậy, nên có bằng, nếu cậu muốn ở lại đây lâu dài, có xe vẫn là phương tiện tốt nhất.” Người vừa tốt nghiệp cấp 3 đã thi bằng lái xe - Mễ Nguyệt nhún vai. Tuy mấy năm nay cũng không dùng đến, thế nhưng nói đến cũng rất rõ ràng “Ở đây buổi tối rất khó bắt taxi, mình xem ở bản đồ thấy trước cửa thôn thật ra có xe bus.”

“Cậu không phải có xe điện nhỏ sao?” Lâm Thiến nói “Đúng rồi, nếu cậu muốn chuyển phát nhanh sẽ rất phiền phức, có xe đạp điện sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó mua chiếc xe mấy vạn là được, trong thôn đỗ xe rất thuận tiện, tùy tiện để đâu cũng được.”

“Đúng rồi, trong thôn lại không có cấm đỗ xe.” Đường Y Y bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đường Y Y từ lúc tốt nghiệp cấp 3 liên nuôi dưỡng cây cỏ, vừa bắt đầu chính là vô cùng khó khăn, khi đó cây cỏ nhiệt đới giá cả còn rất cao, mua đều phải tranh đấu nảy lửa, cô lúc đó cũng khá may mắn, ví dụ như loa kèn nhung xanh, khi đó một chậu giá hơn một nghìn, cô mua cây nhỏ nuôi dưỡng sau đó bán đi mới có thể hồi vốn.

Đương nhiên bây giờ là không thể, loa kèn nhung xanh như hiện tại hai mươi mấy đồng tiền liền có thể mua được một cái chậu cây lớn.

Phòng của cô cách cửa thôn một đoạn, đi bộ tầm ba phút, ba người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đến nơi, Đường Y Y rốt cuộc cũng tìm được thùng rác để ném ly trà sữa đã hết vào.

Nhìn thấy căn biệt thự hai tầng trước mặt, Mễ Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, mắt mở to cùng miệng đều không khép lại được.

“Trời . . . ạ . . .”

Đường Y Y và Lâm Thiến đã sớm gặp qua nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Cậu mua cái nhà này bao nhiêu tiền vậy” Mễ Nguyệt hỏi.

“Mười năm vạn.” Đường Y Y một tay giơ số một cùng một tay đang cầm túi khó khăn giơ số năm.

“Mười năm vạn ở trong thành phố trả trước cũng không đủ!”

Thế nhưng ở nông thôn một mình lại có thể mua được căn biệt thự hai tầng, thậm chí trước cửa còn có thể đỗ được mười mấy chiếc xe!

Lâm Thiến vỗ vỗ bả vai cô “Thôn bọn mình phòng trống bên trong còn rất nhiều, cậu có muốn xem không?”

Mễ Nguyệt thật động tâm.

Thế nhưng cô không phải người Giang thành, không thể ở lại chỗ này, bố mẹ của cô đã tìm cho cô một công việc tốt.

Phòng ở nông thôn không giống như trong thành phố chỉ có cái cửa nhỏ, phần lớn ở đây đều là cửa lớn, cửa đôi. Bởi vì từ đầu phòng của Đường Y Y được thiết kế 2 cái cửa, vì thế cô đã mất rất nhiều tiền để thay thế hai cái cửa sắt thành cửa gỗ cho an toàn hơn, hai cái cửa liền mất của cô hơn tám ngàn, đúng thật là đau lòng.

Phòng ở hiện tại rất nhanh được dọn dẹp gọn gàng, chìa khóa cửa chính chú ba Lâm Thiến cầm, còn lại bốn cái đều ở chỗ cô, dù sao cũng là nhà của cô, không dám cho người khác. Chú ba của Lâm Thiến là người rất đáng tin cây, đưa chìa khóa cho chú ấy để thuận tiện cho việc trang hoàng nhà cửa, hôm nay đã làm xong, Đường Y Y đến đây chính là để lấy chìa khóa.

Hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên đi tham quan phòng sau khi hoàn thành.

Đường Y Y lấy đồ ăn vặt chia cho hai người, ba người như ba con sóc nhỏ vừa ăn bò khô vừa bắt đầu xem phòng ở.

Vị trí các phòng ở trong thôn đều rất tốt, hướng nhà bắc nam, ánh sáng cũng vô cùng tốt, phòng ở đại khái cũng 100m2, không quá lớn.

“Tầng một chỉ có một căn phòng hả?” Mễ Nguyệt hiếu kỳ mở từng cánh cửa ra xem.

“Đúng vậy, tầng một mình dự định làm thêm một phòng bếp, một phòng để cây với một nhà vệ sinh.” Đường Y Y phình quai hàm “Dù sao mình cũng ở một mình, tầng một dùng để làm video sẽ tiện hơn chút, hơn nữa cách sân cũng rất gần.”

“Cũng được” Mễ Nguyệt gật đầu.