Chương 16.3: Mượn chó

Cái quạt điện nhỏ này vẫn là cái mà cô dùng ở ký túc xá, năm nhất ký túc xá không lắp điều hòa, cô đều dựa vào chiếc quạt điện nhỏ này để vượt qua, hiện tại cô đem quạt điện nhỏ để trên bàn cơm, ngẫu nhiên vừa ăn vừa quạt, rất thích thú.

Vượng Tài đang nằm ngoài cửa đại khái là ngửi thấy mùi thịt, đi đến bên cạnh cô ngẩng đầu lên.

"Rất nhanh là ăn được rồi, hiện tại có chút nóng."

Vượng Tài cái hiểu cái không, nhu thuận ngồi xuống.

Dáng ngồi của Vượng Tài rất chuẩn, giống như chủ nhân của nó vậy, lưng luôn thẳng, trông rất ngay thẳng, có chút đáng yêu.

Đường Y Y nhịn không được sở trường quay chụp liền cầm điện thoại ra chụp muốn để cho chủ nhân của nó xem, kết quả lúc mở wechat mới phát hiện mình không có wechat của anh, vì thế chỉ có thể gửi trên vòng bạn bè, caption kèm theo: ngồi chờ ăn cơm.

Xé miếng ức gà gần xong, cô cho thịt vào bát cơm của Vương Tài, đặt ở cửa, dùng bát dùng một lần đổ một ít nước vào.

Vượng Tài vùi đầu ăn hồng hộc.

Đường Y Y nhìn thấy trong nhà có dấu chân, có chút đau đầu, nhưng là không có biện pháp, chỉ có thể lau sạch đi thôi.

Sau khi cho Vượng Tài ăn xong, cô tiếp tục đội mũ ra sân sau "bón phân", cameras đặt ở góc.

Sau khi rải một túi phân cừu xong, cũng chỉ rải được một phần mười sân, tiếp tục rải hết phân hôm nay mới nhận, cũng chỉ rải được một phần ba sân, rải xong, bước tiếp theo là dùng xẻng đào đất, cho đất trộn với phân cừu, phương pháp này là bón phân cải tạo đất.

Đất vườn hiện tại quá cứng, hoa và cây của cô đều do chính mình tự dùng than bùn và trấu dừa hạt to tơi xốp để làm thoáng khí, nếu đột ngột trồng sợ là không phát triển tốt, cho nên cô mới quyết định đem cả sân sửa một chút, sáng nay trước khi ra phố cô đã lấy vòi nước để tưới cây một lần, _____ không có biện pháp, năm nay thực sự rất khô hạn, chưa thấy trận mưa nào cả.

Đào từng tấc đất lên chắc chắn là một công việc tốn nhiều công sức, Đường Y Y quyết định đào ruộng trồng rau trước, cô hiện tại đang quy hoạch là một mảnh đất trồng rau hình chữ nhật, khoảng cách giữa các bức tường ít nhất phải là 1,5 mét, bởi vì hàng rào ở đây là một địa điểm tốt để trồng hoa hồng và hoa cẩm tú cầu, cho nên trước tiên đem nơi này bỏ trống ra trước.

Ngoài ra, giữa ruộng rau nên có lối đi nhỏ, lúc đó có thể lát đá để đi lại thuận tiện, tránh dẫm phải bùn đất khắp nơi.

Cô sợ bị cháy nắng nên đã dùng các biện pháp chống nắng nhưng vẫn bị nóng không chịu được, xới một ruộng rau xong thì chịu không nổi, cô ngồi bên cửa sau nghỉ ngơi, hai tay run lẩy bẩy.

Cô đã xem nhẹ công việc đào đất, thỉnh thoảng cúi xuống bới dưới đất những túi ni lông chưa phân hủy và những cục đá lớn ném sang một bên, lặp lại vài lần, thắt lưng của cô đều đau đến muốn gãy ra.

Không được, cô phải ngủ trưa để nghỉ ngơi một chút.

Lên tầng thuận tiện cầm hai cái giàn hoa nhỏ lên, tắm rửa một cái, nằm trên giường vài giây liền ngủ luôn.

Buổi chiều cô vẫn là nghe thấy dì Dương gọi ở dưới này mới tỉnh lại.

Cô ghé vào cửa sổ ở tầng trên chào hỏi dì Dương.

"Con có đi mua chiếu hay không?" Dì Dương hỏi cô.

"Chiếu ... Được rồi!" Đường Y Y vui vẻ đáp ứng.

Hai người lại cưỡi xe điện đi ra ngoài mua sắm.

Lần này dì Dương không dẫn cô đi lên trấn, chỗ mua chiếu tương đối gần một điểm bán đồ tạp hóa, Đường Y Y chọn một tấm chiếu, định trải lên sô pha.

Không có biện pháp, thời tiết quá nóng, vải ở ghế sofa của cô đúng là rất đẹp, nhưng khi ngủ đều bị đổ mồ hôi, bị bẩn lại phải mang xuống dưới để giặt, phiền phức muốn chết.

"Ai nha, tại sao con không mua một cái để trên ghế sofa, như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Vâng ạ."

Nơi này có bán chiếu chuyên để lót trên sofa, đều là nguyên bộ cả, Đường Y Y trước tiên mua cái này, sau đó lại mua thêm một cái để trên phòng khách tầng 2 làm "thảm", trên đường trở về gặp một người bán hàng rong kẹo mạch nha, Đường Y Y chưa từng ăn loại mạch nha trắng như tuyết này, cô nhìn ông chủ lấy đinh và búa từ một miếng cực lớn dùng búa đập ra một miếng mạch nha, sau khi cân xong, ông chủ lại đập thành những miếng nhỏ không đều cho cô, cô mua hai cân trên đường về đã ăn mất một cân.

Loại kẹo này lúc đầu ăn có vị cứng, bên ngoài có một lớp bột, hình như là bột gạo nếp, ngậm một lúc trong miệng thì mềm ra, sau đó bắt đầu kéo kẹo đến giới hạn, kẹo dính vào trên răng, nhai cho đến khi ngày càng nhỏ, ăn chúng xuống bụng

Dì Dương nhịn không được khuyên cô: "Con một cô gái nhỏ ăn nhiều đường như vậy không sợ hỏng răng sao!"

"Không sao đâu ạ ~" Cô mỗi ngày đều uống một lon coca, nó cũng không phải loại không đường.

"Ăn ít một chút, trở về lại không ăn được."

"Vâng, con biết rồi."

Hai người mỗi người một chiếc xe ba bánh thời điểm đi vào thôn, đυ.ng phải "con gấu bông" đã dọa khóc Đường Y Y, Đường Y Y trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhịn không được mà né tránh.

Teddy chạy rất nhanh, có một người phụ nữ gầy gò đuổi theo, vừa đuổi theo vừa mắng con chó, khi đuổi kịp cô ta ôm con chó đánh hai cái, thở hổn hển.

Chắc đây là chủ nhân của Teddy.

Đường Y Y đến gần mới nhìn rõ dung mạo của người này, cô ta mày rậm, mắt hí, môi mỏng, tóc nhuộm đỏ, nhìn như hình tượng chị dâu già không thể đùa giỡn.

Người ở Giang Thành quen gọi phụ nữ đã có gia đình là chị dâu, nhỏ tuổi hơn gọi là em dâu, lớn tuổi hơn không phải bà nội thì gọi là chị dâu, Đường Y Y gọi là "dì Dương" thực sự là có chút không cần thiết.

"Này, chim én, đây là đi dạo phố sao?” Người phụ nữ đi tới chào hỏi.

"Chiếu bị hỏng, đi mua chiếu mới."

Người phụ nữ cúi xuống nhìn chiếc chiếu, dì Dương không muốn cho cô xem, nhưng là cô ta đã thò tay vào cởi dây, chiếc chiếu được mở ra, người phụ nữ đánh giá một phen.

"Ai nha, đây là của hời đúng không? Còn đâm tay tôi ! Để tôi nói cho cô biết chim én, chiếu vẫn là lên chọn loại đắt một chút, lúc trước con trai tôi có mang đến, lăn lộn ở trên giường cũng không vấn đề gì! Dùng tốt, còn rất mát mẻ!" Người phụ nữ giọng nói sắc nhọn khoa trương "Tôi đã nói không cần, không cần, trong nhà còn rất nhiều chiếu, nó như thế nào cũng bắt buộc mua cho tôi! Aiz! Không cần lãng phí tiền này!"

Dương di nương trợn mắt thu chiếu "Tôi trở về đi nấu cơm, không nói với cô nữa."

Nói xong liền cho Đường Y Y một ánh mắt, hai người lái xe rời đi.

Sau khi đi xa, dì Dương nói với cô: “Sau này con tránh xa cô ta ra một chút, người này lòng dạ đen tối, đừng tin những gì cô ta nói!”

"Vâng." Đường Y Y ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cô vẫn cảm thấy được, chó sao thì chủ nhân cũng như thế.

Ánh mắt thiển cận của cô có thói quen dựa vào ấn tượng ban đầu, chị dâu già này nhất định không phải là người tốt.