Chương 16.2: Mượn chó

Cái tên "tiểu công chúa" rõ ràng là châm chọc tối hôm qua bị chó dọa đến phát khóc, Đường Y Y khịt mũi, không nhịn được đáp: "Anh từng thấy tiểu công chúa lái xe điện ba bánh chưa? Nếu tôi là công chúa, cái tôi lái chắc chắn là Rolls-Royce."

Lâm Ngạn cười "Rolls-Royce? Cô có bằng lái xe không?"

Đường Y Y im lặng.

Cô không có bằng lái xe.

Lâm Ngạn đặt điện thoại di động xuống, dùng tay gõ vào lan can bảo hộ của xe điện, bang bang hai tiếng: "Cô đây là bằng lái xe máy cũng không có sao? Cô đang lái xe mà không có bằng đó, tiểu, công, chúa _____"

Đường Y Y thẹn quá hóa giận, cầm lái đi vào một cái hố, chỉnh cho xe ba bánh lệch đi một chút, suýt chút nữa làm Lâm Ngạn ngã xuống.

"Không có giấy phép lái xe thì sao? Anh bắt tôi hả?”

Đường Y Y thẹn quá hóa giận, cầm lái đi vào một cái hố, chỉnh cho xe ba bánh lệch đi một chút, suýt chút nữa làm Lâm Ngạn ngã xuống.

Lâm Ngạn bị dọa cho hết hồn, dựa vào lan can, nghiến răng nghiến lợi "Cô nếu như không biết lái xe thì để tôi lái?"

"Tôi có thể lái xe!" Đường Y Y hếch mũi lên "Đây là xe của tôi, nếu anh có bản lĩnh anh tự lái xe mà đi dạo phố!"

Hôm nay chính là muốn đi lấy xe, Lâm Ngạn: "..."

Không hổ là tiểu cô nương trong thành phố, rất nhỏ mọn nha.

Đến nơi, Lâm Ngạn xuống xe ở nhà ga, Đường Y Y nhìn anh nhảy xuống xe một cái liền lái xe đi.

Để lại Lâm Ngạn một câu "Cảm tạ" cũng chưa nói ra.

A, tính tình còn rất ngay thẳng.

Đúng là tiểu bạch nhãn lang, ngày hôm qua khóc lóc tìm anh mượn chó không phải là cô? Sáng sớm hôm nay liền trở mặt, cũng chưa mời anh ăn bữa sáng.

Lâm Ngạn ở nhà ga mua một bát mì nóng, hai ba miếng là xong, cầm theo sữa đậu nành lên xe.

Đường Y Y vốn dĩ muốn mời anh ăn bữa sáng để cảm kích ơn cứu mạng tối hôm qua cùng với cảm tạ anh việc anh cho mượn chó, kết quả trên đường đi cô bị Lâm Ngạn trêu tức đến mức đầu óc mơ hồ, đem chuyện này quên đi luôn.

Đã quên liền quên đi, dù sao cũng không phải việc gì lớn.

Cô tự mình tìm một quán ăn sáng, ăn thỏa thích một bát mì bò, trứng ốp và một bát rượu trứng, lúc đi ra cô còn mua một bát tào phớ, tài xế không bằng lái vênh váo tự lái xe ba bánh, uống tào phớ, đi chợ mua ít rau, bánh mì và đồ ăn vặt, cuối cùng đến địa điểm giao hàng.

Đồ cô mua rất nhiều, trực tiếp báo số, họ lần lượt tìm ra đồ của cô, nhìn cô một cô gái nhỏ còn rất nhiệt tình hỗ trợ cô mang lên xe.

Cô mua gì đó nhiều lắm, ước chừng so với cô còn cao hơn, chủ quán lo lắng cô trên đường trở về nảy xóc rơi xuống, còn tìm cho cô một cái dây thừng để buộc chặt vào.

Người trấn trên thật nhiệt tình, Đường Y Y ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó lái xe về thôn.

Cô đã đi đường này với dì Dương mấy lần, đường đi gần như cô đã thuộc, có thể tự mình lái xe về.

Cũng là đường ở nông thôn đơn giản, trấn nhỏ, nhìn thoáng qua là có thể thấy đầu, đi như thế nào cũng không lạc đường, trên đường về cô nhớ tới chuyện mua thuốc, sau khi rẽ vào một góc, đến ngã rẽ đi mua thuốc 999 Bì Viêm Bình.

Về đến nhà, cô lấy sạc để sạc xe điện ba bánh, một bên tự mình chuyển đồ xuống.

Lần này mua đồ này nọ có rất nhiều nhiều thùng các tông, trước kia cô còn cảm thấy vô dụng, thời điểm thu thập cây con mới ý thức được chúng rất hữu dụng, vừa lúc có thể đóng gói cây giống để cô chuyển đi.

Đường Y Y lúc này nhìn hộp các tông giống như nhìn thấy bảo bối vậy, tất cả chúng đều được tích lũy lại một chỗ.

Lô hàng chuyển phát đến hôm nay bao gồm kệ hoa, bột xương, một ít phân cừu và một số nhu yếu phẩm hàng ngày như khăn mặt, dầu gội đầu, sữa tắm, v.v., tất cả đều nhân lúc sự kiện cô mua để tích trữ.

Trước đây, ký túc xá của trường nhỏ nên cô không có thói quen trữ đồ, nhưng bây giờ cô đã có nhà riêng, vẫn ở trong thôn, chuyển phát nhanh cũng không tiện, vì vậy tích trữ hàng hóa là rất quan trọng.

Phân cừu được trực tiếp đóng gói trong một cái túi, Đường Diệc Ý mở ra, ném rác vào thùng rác —— thùng sơn còn sót lại từ lúc trang trí nhà của cô.

Sau đó, chuyển bột xương, phân cừu ra sân sau và đặt nó ở đó, sau khi tháo gỡ các mặt hàng khác cô quay trở lại tiếp tục làm việc.

Cái tiếp theo là giàn trồng hoa, chính là giàn trồng hoa dùng để đựng cây con ở trên tầng 2. Cô đã mua hai giá để hoa siêu lớn cùng kiểu dáng với giá để hoa trồng cây đang hot, còn có bốn, năm cái giá trồng hoa nhỏ, không chỉ được sử dụng trong nhà để trồng cây giống mà còn có thể trồng ngoài sân để làm cảnh.

À, là do nó bị đầy quá.

Tháo lớp vỏ ngoài và chất đống chúng trong phòng khách ở tầng một, sau đó lúc lên tầng 2 thì cô chuyển nó lên.

Đường Y Y rất thích "nhàn hạ", tức là làm xong việc trước, nhân tiện có cái gì cần làm sẽ làm luôn, cố gắng không lãng phí sức lực.

Ví dụ như việc đi lên tầng, cô nhất định phải lên tầng để ngủ trưa, cho nên lúc này "lên tầng" cô có thể thuận tiện đem những giá hoa cầm lên, đặt những cái không dời được trước, chờ khi nào cô thuận tiện "lên tầng" mới đem lên. Đối với cô mà nói, như vậy có thể giúp tiết kiệm thời gian và năng lượng, tương đương với việc tiết kiệm được vài lần lên cầu thang.

Các đồ nghề làm vườn hiện tại cô chưa nghĩ đến việc mở ra, đợi đến lúc có đầy đủ đồ cô sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp trong phòng thực vật rồi mở đồ chuyển phát luôn, thế nhưng trước tiên cần đem địa chỉ gạch đi, coi như cũng để khá lâu.

Sau khi chuyển phát nhanh xong, Đường Y Y đang định đào sân sau thì chợt thấy Vương Tài quay lại.

Vượng Tài đi đến cửa nhà mình, phát hiện cửa nhà đóng chặt, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, để sát cái mũi vào cửa có ý định mở cửa ra.

Đường Y Y buông đồ gì đó trong tay xuống, mang theo chìa khóa qua mở cửa cho nó, ở góc tìm được một gói thức ăn lớn, nghĩ dù sao mấy ngày nay cũng là cô chăm sóc Vượng Tài, nếu mỗi ngày đều mở cửa để cho chó ăn rất phiền phức thế nên cô mang theo một gói thức ăn to, Vượng Tài mang theo cái bát inox đi theo đến trước cửa nhà cô.

"Mấy ngày nay mi ở nhà ta để ăn cơm, đến lúc đó từ cửa sau là có thể ra đến ổ chó của mi, thật rất tiện lợi." Đường Y Y múc cho nó một muôi đồ ăn lớn, sau đó chỉ đường, cũng không biết Vượng Tài nghe có hiểu hay không, dù sao thì nó cũng bắt đầu cắm mặt vào ăn rồi.

Đường Y Y hôm nay ra trấn mua rất nhiều ức gà cho Vượng Tài, lúc này mới nhớ đến, liền lấy ra hai miếng cho vào nồi đun lên, sợ Vượng Tài đi rồi còn dặn nó đừng đi, đợi chút có thêm cơm.

Vượng Tài rõ ràng nghe hiểu hai chữ thêm cơm, ăn hai ba miếng thức ăn cho chó sau đó ghé vào cửa nhà an phận giữ nhà.

Có điều có chú chó lớn giữ nhà như này có cảm giác rất an toàn, Đường Y Y thừa dịp ức gà còn đang đun đi ra phía sau vườn mở phân cừu và bột xương. Ban đầu cô dùng xẻng làm vườn xúc ra rồi trải xuống đất, sau khi rải xong cô mới phát hiện mình thật sự có chút ngu ngốc nên vừa đi vừa kéo theo chiếc túi để nó tự đổ ra ngoài.

Đây là lao động chân tay, làm được một lúc, cô nghĩ đến ức gà, thay giày rồi vào nhà rửa tay, dùng đũa đâm xuyên qua ức gà thấy chín là gắp ra đĩa, dùng quạt điện nhỏ thổi qua, dùng nĩa bẻ ức gà thành từng miếng nhỏ.