Chương 5: Đàn violon

Lần đầu tiên Bắc Bắc sờ vào đàn là khi nhóc mới bốn tuổi rưỡi. Khương Thần mua cho Bắc Bắc một chiếc đàn nhỏ, kích cỡ chỉ bằng 1/4 đàn bình thường. Khi đó Bắc Bắc còn chưa nâng nổi đàn, vì thế anh dùng xốp làm một cái kệ kê đàn lên, Bắc Bắc vẫn dùng nó cho tới khi sáu tuổi. Hồi trước Khương Thần hay phải trực vào thứ bảy, cho nên chiều chủ nhật mới có thời gian dạy Bắc Bắc chơi đàn. Hồi còn nhỏ, Khương Thần được một vị giáo sư người phương Bắc dạy chơi đàn, kiến thức cơ bản rất vững, nhưng từ sau khi bị tai nạn giao thông, vai trái không thể kê đàn trong thời gian dài, vì thế anh cũng ít khi chơi đàn.

Rất nhiều chủ nhật trong quá khứ, Khương Thần và Bắc Bắc cùng chơi đàn, trẻ con dùng đàn nhỏ. Hai người đứng ở cửa sổ phòng khách, kéo tới kéo lui cả buổi. Khả năng của Bắc Bắc với âm nhạc rất tốt, lại có quyết tâm, hơn nữa còn được Khương Thần dạy dỗ cẩn thận, Bắc Bắc đàn cũng không còn sai nhiều. Sau vài năm kiên trì, Bắc Bắc có thể chơi đàn khá tốt rồi. Phần lớn thời gian Khương Thần chỉ đứng nhìn Bắc Bắc, chỉ khi nào cậu nhóc đàn sai nhịp hoặc nhầm thang âm, anh mới sửa một chút. Còn bình thường Bắc Bắc thường ở trong phòng riêng tự tập một mình. Cho tới giờ, cả hai người đều chưa từng ép buộc nhóc.

Cầm nghệ của Bắc Bắc mỗi ngày một khá dần lên, vóc dáng cũng lớn lên trông thấy. Hồi mới học đàn, nhóc chỉ nhỉnh hơn đầu gối Trịnh Vĩ một chút, mà lần cuối cùng Trịnh Vĩ nhìn thấy Bắc Bắc chơi đàn, nhóc con đã đổi sang cây đàn 3/4 đàn chuẩn rồi, cũng đã có thể kéo được một vài bản nhạc hoàn chỉnh, mà Bắc Bắc cũng đã sớm cao hơn thắt lưng anh rồi.

Tháng mười hai đến.

Trong kì thi cuối kỳ, cả ba môn Văn, Toán, Khoa học Bắc Bắc đều đạt điểm tối đa. Cô giáo thưởng cho tất cả các học sinh được điểm tối đa một quyển vở, bìa màu hồng phấn. Bắc Bắc không thích màu hồng phấn, vì thế nhóc vẫn để quyển vở trong ngăn kéo, nói là để cho chú Trịnh xem, bởi vì trong trang đầu tiên, cô giáo có viết mấy chữ “Bạn học Khương Hiểu Bắc, không ngừng cố gắng”.

Kỳ thật Bắc Bắc mới vào lớp một, với kì thi nhóc cũng không có khái niệm rõ ràng, chỉ là một vài bài tập nhỏ bình thường vẫn làm, cô giáo chữa bài, sau đó khen ngợi nhóc. Học kì một của lớp một cũng là phần ghép vần cơ bản, môn toán cũng khá đơn giản, đề khoa học thì chủ yếu về một số vấn đề nhỏ trong thực tế, đối với Bắc Bắc mà nói thì rất đơn giản, chỉ cần cẩn thận là được.

Tháng trước Bắc Bắc bị gọi vào dàn nhạc của trường, một tuần có năm buổi tập sau khi tan học. Trong dàn nhạc, Bắc Bắc là học sinh nhỏ tuổi nhất. Bởi vì thấp nhất, cho nên cô giáo xếp nhóc vào hợp âm thứ nhất của đàn violon. Trước kia ở nhà, Bắc Bắc thường chỉ cùng Khương Thần luyện tập hợp tấu đơn giản, thế nên Khương Thần cũng lo nhóc con không thể theo kịp diễn tấu của cả dàn nhạc, cho nên anh cũng cố sắp xếp vài buổi tới xem con tập luyện. Cũng may các bản nhạc cho học sinh diễn tấu đều được các giáo viên đơn giản hóa, Bắc Băc phối hợp cũng tốt, khi luyện tập rất bình tĩnh tập trung, không hề giống đứa nhỏ 7 tuổi chút nào.

Tháng mười hai này dàn nhạc có một buổi trình diễn, vì thế gần đây Bắc Bắc càng thêm tích cực luyện tập.

………

Khi Trịnh Vĩ nhận được điện thoại của Bắc Bắc, anh vô cùng ngạc nhiên.

Đó là chủ nhật, Trịnh Vĩ ở nhà không có việc gì, đang chuẩn bị vào bệnh viên xem báo cáo của vài ca bệnh, anh mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát.

Hôm đó Khương Thần phải trực thêm nửa ngày, buổi sáng anh đưa Bắc Bắc tới trường tập luyện. Sau khi tập ở trường xong, Bắc Bắc sẽ về nhà cô giáo Tiền chờ Khương Thần tới đón, nhưng hôm đó cậu nhóc không về.

Khi nhìn thấy màn hình điện thoại xuất hiện dãy số quen thuộc, Trịnh Vĩ không nghĩ sẽ nghe thấy âm thanh nức nở của Bắc Bắc: “Chú Trịnh, vì sao chú lại có nhà riêng, có phải chú có con nên không muốn Bắc Bắc nữa? Bố xấu xa đuổi chú đi, nhưng Bắc Bắc có sai đâu, sao chú không về gặp Bắc Bắc?”

Bắc Bắc nói rất nhanh, có vài chỗ không nghe ra là nhóc nói gì.

Bắc Bắc biết, bố không cho nhóc đi tìm chú Trịnh.

“Chú Trịnh có nhà riêng, sau này chú ấy cũng sẽ có con của chú ấy, chúng ta không thể quấy rầy chú ấy nữa.” – Khương Thần nói vậy mỗi lần Bắc Bắc quấn lấy anh hỏi xem khi nào thì Trịnh Vĩ trở về. Khương Thần cũng không quá để tâm, lại bị hỏi nhiều quá, nên lần nào cũng dùng lý do này để trả lời Bắc Bắc.

Đã lâu không nghe thấy giọng Bắc Bắc, Trịnh Vĩ có chút không thích ứng kịp mà ngây người.

Bắc Bắc thấy bên kia có người nhấc máy, Trịnh Vĩ nghe nhóc nói mà không trả lời lại câu nào, vì thế ủy khuất của hai tháng vừa qua bùng phát, nhóc òa lên khóc.

“Chú Trịnh xấu xa, cũng xấu như bố vậy!”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Từ nhỏ, bố và chú Trịnh đã nói với nhóc là con trai không thể tùy tiện khóc. Nam tử hán đại trượng phu không thể khóc được. Bắc Bắc vẫn luôn nghe lời, bởi vì nhóc chưa từng nhìn thấy bố với chú Trịnh khóc. Trong lòng nhóc, nam tử hán phải giống như bố với chú Trịnh, không được khóc, cho dù có khổ sở cũng không được khóc. Bắc Bắc đặc biệt không muốn chú Trịnh nhìn thấy mình khóc, vừa giận lại vừa sốt ruột, cho nên cúp điện thoại.

“Bắc….Bắc….” – Đến khi gọi tên nhóc, thì đầu kia chỉ còn lại âm thanh tút tút khô khan.

Bắc Bắc đang khóc. Lòng Trịnh Vĩ rối tung lên. Trong ấn tượng của anh, Bắc Bắc từ lúc biết nhận thức đến giờ chưa hề khóc to như thế, mà vừa rồi nghe giọng nhóc, cảm giác như đang phải chịu ủy khuất rất lớn.

Trịnh Vĩ vớ lấy áo khoác rồi ra ngoài, cầm di dộng gọi lại vào số nhà Khương Thần. Gọi vài lần Bắc Bắc mới chịu nghe máy.

“Bắc Bắc, con ở nhà, bố con đâu?” – Bên kia Bắc Bắc không còn khóc, nhưng vẫn có tiếng nấc nhẹ.

“Bố đi làm, bố bảo con tập tốt rồi tới nhà cô Tiền chờ bố. Nhưng mà con không thích cô Tiền, cô ấy bắt con làm bài, còn nhiều bài, không được chơi tí nào. Con không muốn tới nhà cô Tiền, con muốn chơi với chú Trịnh.” – Bắc Bắc than thở.

Trịnh Vĩ vừa nghe máy vừa lái xe không tiện, nên bảo Bắc Bắc ở nhà chờ, anh sẽ nhanh chóng qua đó.

……………

Lúc chia tay, Khương Thần nói với Trịnh Vĩ về sau đừng tới gặp Bắc Bắc. Trịnh Vĩ hỏi nguyên nhân, nhưng ngày đó Khương Thần không trả lời. Trịnh Vĩ hối hận. Sự việc tối hôm đó quá bất ngờ, anh đồng ý chia tay một phần vì tức giận, một phần vì đầu óc trống rỗng. Mà sau đó anh lại phải đi hội thảo nước ngoài, chờ đến khi trở về, Khương Thần đã chuyển công tác, biến mất khỏi thế giới của anh.

Trịnh Vĩ tức giận. Cũng hoang mang. Anh và Khương Thần quen nhau bảy năm, yêu nhau bốn năm, Khương Thần chỉ dùng một câu tám chữ “Không có cảm giác, nhìn thấy là phiền” để giải thích qua loa cho xong chuyện. Khương Thần nói là tình cảm tan vỡ. Trịnh Vĩ không cho là như thế. Khương Thần, Bắc Bắc và cả anh nữa, cuộc sống ba người bao năm qua, cũng đã từng có mâu thuẫn nhưng hai người đều cố gắng không làm đối phương chịu tổn thương, với Bắc Bắc, cả hai đều tận tâm tận lực, vậy mà anh lại hồ đồ đáp ứng lời chia tay của Khương Thần.

Ngày chia tay đó, cho dù là giận tới cực điểm, anh cũng vẫn nghe theo ý Khương Thần, chia tay rồi chuyển đi. Đối với Khương Thần, anh không thể tức giận được, lúc nào cũng chỉ có thể ôn nhu với anh. Mà người kia cũng không biết tự chăm sóc bản thân tốt, còn muốn chăm lo thêm cả cho Bắc Bắc nữa, một người tài nghệ đầy mình như anh, vẫn luôn yên lặng trợ giúp Khương Thần….

Trịnh Vĩ phóng xe như bay tới. Anh rất nhớ ngôi nhà kia, còn có người nào đó nữa. Chìa khóa nhà Trịnh Vĩ vẫn giữ, mà Khương Thần cũng không bắt anh phải trả lại.

Khóa không đổi, Bắc Bắc ngồi trên ghế salon ở phòng khách, nhìn chằm chằm bản nhạc ngẩn người. Đã hai giờ chiều, lúc trước đây là thời gian Khương Thần cùng nhóc tập đàn violon, chứ không phải một mình nhóc ngồi trong căn nhà trống trơn như bây giờ.

Nghe được tiếng cửa mở, Bắc Bắc nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Trịnh Vĩ, nhóc con lập tức vứt bản nhạc trong tay, lao vào lòng anh.

Trịnh Vĩ nhấc bổng Bắc Bắc lên, hai tháng không gặp, nhóc con kia có dài thêm, nhưng không nặng thêm chút nào. Mắt Bắc Bắc vẫn còn hồng hồng, có chút sưng, nhìn thấy chú Trịnh mình vẫn mong nhớ, muốn khóc nhưng sống chết vẫn cố gắng ngăn nước mắt không trào ra.

Bắc Bắc vẫn chưa ăn cơm trưa, bụng rỗng giờ phát ra tiếng biểu tình. Trịnh Vĩ đau lòng, muốn dẫn nhóc ra ngoài ăn cơm. Bắc Bắc lại nói: “Cơm bố làm không thể ăn, đồ ăn nhà cô Tiền nhiều dầu, chỉ có đồ ăn chú Trịnh làm là ngon nhất thế giới.” – Sau đó kéo tay anh vào phòng bếp, chỉ chỉ tủ lạnh.

Phòng bếp được Khương Thần dọn dẹp rất sạch. Người kia thực sự không thể nấu cơm, mỗi lần xuống bếp đều kiến phòng bếp rối tinh rối mù lên. Hiện giờ phòng bếp vẫn như lúc Trịnh Vĩ còn ở, cái gì cũng ở nguyên vị trí, dầu ăn đã đổi chai mới, vẫn là nhãn hiệu ấy, vẫn để chỗ cũ. Ngay cả miếng giấy ghi chép thực đơn dành cho trẻ em của Trịnh Vĩ cũng vẫn còn nguyên trên cửa tủ lạnh.

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu, bên cạnh bếp ga còn có mấy quyển sách nấu ăn. Trịnh Vĩ tùy tiện mở ra một trang, bên trên còn có đánh dấu cẩn thận, còn có rất nhiều công việc cần phải chú ý. Trịnh Vĩ nhìn những nét chữ quen thuộc này, khóe miệng không khỏi cong lên.

Anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng luống cuống vụng về của Khương Thần khi nấu nướng. Trước kia mỗi khi Khương Thần nấu xong, đều dùng ánh mắt đặc biệt chờ mong nhìn anh và Bắc Bắc, giống như học sinh tiểu học mong được thầy giáo khích lệ. Kỳ thật, mỗi lần Khương Thần xuống bếp, Trịnh Vĩ đã hẹn trước với Bắc Bắc, mặc kệ hương vị có thế nào, đều phải ăn, mà còn phải khen là ngon hơn lần trước.

Bởi vì chỉ cần nói như vậy, Khương Thần sẽ cười ngây ngô ít nhất là vài ngày.

…………

Trịnh Vĩ chỉ làm vài món đơn giản, cà xào, một quả trứng rán bên trên có một lớp mỏng dầu vừng và thịt nạc. Bắc Bắc thích ăn trứng, còn Khương Thần thích cà.

Ăn cơm xong, Bắc Bắc dính lấy Trịnh Vĩ kể những chuyện gần đây, từ chuyện thầy cô giáo trong trường đến chuyện của các bạn trong dàn nhạc, còn có chuyện nấu ăn của bố…. Đầu tiên là cả hai cùng ngồi ở ghế salon, nói mệt thì nhóc nằm gối đầu lên đùi Trịnh Vĩ, nói chán nói chê, cuối cùng lăn quay ra ngủ.

Cho dù là mùa đông nhưng ngoài trời vẫn sáng. Lặng lẽ vào phòng, rồi lại lặng lẽ đi ra. Trịnh Vĩ im lặng nghe nhóc con kể chuyện, đến sau thì mơ hồ không rõ, cuối cùng đắp cho Bắc Bắc đang ngủ say một cái chăn nhỏ màu cam, rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc.

Giống như lúc trước vậy.

…………..

Lúc Khương Thần cởϊ áσ blue trắng và găng tay ra trở lại văn phòng thì đã là ba giờ chiều. Di động có mấy cuộc gọi nhỡ. Cô Tiền gọi vài cuộc, một cuộc là của Trịnh Vĩ.

Khương Thần ngây người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu, sau đó vội vàng gọi lại cho cô Tiền, sợ là Bắc Bắc có chuyện. Quả nhiên, Bắc Bắc tập ở trường xong không tới nhà cô. Khương Thần cũng đoán được đại khái, số điện thoại của Trịnh Vĩ hiển thị trên màn hình, chính anh cũng không ý thức được ngón tay đè xuống nút gọi của mình đang run rẩy.

“Em cần nói chuyện với anh.” – Giọng Trịnh Vĩ rất nhẹ, không nghe ra cảm xúc gì.

“……….Bắc Bắc đang ở cùng cậu?”

“Ừ, ở nhà. Bắc Bắc ăn cơm rồi, đang ngủ. Khương….”

“Trịnh Vĩ, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai những gì tôi đã nói. Tôi không muốn gặp lại cậu.”

Khương Thần nói rất nhanh, cũng rất kiên định. Nhanh chóng cúp điện thoại, anh mới nhận ra tim mình đập thình thịch.

………….

Khi Khương Thần về tới nhà, trời đã tối. Đèn phòng khách đã sáng, chỉ có Bắc Bắc chu cái miệng nhỏ lên, dùng đôi mắt hơi hồng hồng nhìn anh. Trịnh Vĩ vừa đi không lâu, trên bàn ăn là bữa tối đã chuẩn bị, vẫn còn nóng.

“Bố, vì sao lại đuổi chú Trịnh đi. Con ghét bố.” – Bắc Bắc vẫn đứng ở cửa chờ Khương Thần về, có vẻ là chỉ chờ nói ra những lời bất mãn này, nói xong liền chạy về phòng mình.

Khương Thần ngồi ở bàn ăn, nhìn cả bàn thức ăn đều là những món mình thích, anh vùi mặt vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu. Im lặng như tượng.

Trịnh Vĩ luôn chiều anh, từ khi họ bắt đầu yêu nhau, Trịnh Vĩ đã như vậy. Cho nên anh biết, khi anh đưa ra lời đề nghị chia tay, Trịnh Vĩ nhất định sẽ đồng ý. Anh nói không muốn gặp lại, Trịnh Vĩ nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh.

Người kia đã làm hỏng hết những thói quen của anh rồi……

Hai người đều hiểu nhau. Muốn tổn thương đối phương, rất đơn giản, muốn bảo vệ đối phương, rất khó…..

Đêm đó, Bắc Bắc vẫn ở trong phòng không chịu ra. Chờ tới khi trong phòng yên tĩnh, Khương Thần mới vào phòng Bắc Bắc. Anh phát hiện nhóc con bẻ gẫy vĩ, đàn violon bị vứt ở một góc, bột nhựa thông cũng bị vứt vung vãi, lăn lóc trên mặt đất còn có cả Ultraman đội mũ lưỡi trai anh mua cho nhóc vào sinh nhật năm rồi. Trên giường nhỏ Bắc Bắc đang ngủ say, mặt mũi lem nhem, có lẽ nhóc đã khóc cả buổi tối.

Bắc Bắc được Khương Thần nuôi từ nhỏ. Ngay từ đầu, Khương Thần không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cuộc sống như bị phá hủy, một khắc để thở cũng không có. Những lúc đó Trịnh Vĩ luôn tới giúp đỡ, chính là ở căn phòng này, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, Bắc Bắc và mình đều được người đàn ông kia chăm sóc yêu thương, cưng chiều, bảo vệ. Hiện Trịnh Vĩ đã đi mất, nỗi sợ hãi trong lòng Khương Thần ngày một lớn thêm.

Khương Thần sợ Bắc Bắc sẽ chán ghét anh, anh sợ hãi cuộc sống mỗi ngày sẽ hỗn loạn, anh sợ dây đàn của mình sẽ đứt, càng thêm sợ bản thân anh sẽ không chịu được mà đi tìm Trịnh Vĩ…. Mỗi khi nghĩ như vậy, Khương Thần sẽ bị cuốn vào cơn lốc xoáy tuyệt vọng. Anh cảm thấy tất cả đều không công bằng, qua mấy năm khó khăn mới có được ngày hạnh phúc, vậy mà chỉ trong một đêm lại thành không có gì.

Có đôi khi anh tự oán giận chính bản thân mình, kỳ thật đã sớm biết kết quả cuối cùng sẽ thành như vậy. Bản thân anh không có gì ràng buộc trói buộc không có nghĩa là Trịnh Vĩ cũng như thế. Nhưng ngay từ đầu trong lòng anh đã ấp ôm một tia hi vọng mong manh, hi vọng qua một ngày rồi lại một ngày, nghĩ rằng cái ngày chấm dứt còn rất xa. Không ngờ ngày đó thực sự đã tới, tàn nhẫn như vậy. Đặc biệt với Bắc Bắc, nó vẫn là một đứa trẻ.

Khương Thần cứ nghĩ trẻ con nhanh quên, ở trường có nhiều chuyện vui như vậy, nó sẽ nhanh chóng quên chú Trịnh của nó. Nhưng có rất nhiều thứ, bình thường vẫn ẩn sâu trong góc nào đó, khi bị ném đi, cuộc sống như mất đi trụ cột chống đỡ, lung lay sắp đổ….

Bắc Bắc mặc quần áo ngủ, nằm rất ngoan, nhưng mặt mày nhăn hết lại. Khương Thần lay nhóc dậy, kéo ra phòng khách ăn cơm, rửa mặt thay áo ngủ mới rồi mới dỗ nhóc ngủ tiếp.

Bắc Bắc đã phá hỏng mấy thứ mà bố đã mua cho mình, nên giờ nhóc đang rất hối hận. Một bên sợ bố giận, một bên lại đau lòng. Khi tỉnh ngủ, Bắc Bắc biết là mình sai rồi. Trước khi đi chú Trịnh còn dặn dò nhóc là phải nghe lời bố, nhưng nhóc lại không làm được. Vì thế nhóc con lo lắng nhìn bố mình, rất nghe lời, nhưng cũng rất uể oải.

Khương Thần thấy Bắc Bắc rất phối hợp, ngoan ngoãn ăn cơm rửa mặt, trong lòng cũng cảm thấy khá hơn. Nếu khi tỉnh lại Bắc Bắc lại khóc quấy, Khương Thần cũng không biết phải làm gì.

Đêm đó, chờ đến khi Bắc Bắc ngủ, Khương Thần mới ngồi vào bàn ăn, sửa đàn cho Bắc Bắc, chỉnh âm tốt, sau đó mới lặng lẽ ăn cơm Trịnh Vĩ làm.

Đều là những món anh thích, vẫn là hương vị quen thuộc kia…