Chương 6: Nguyên nhân

Đêm đó, chờ Bắc Bắc ngủ, Khương Thần mới ngồi vào bàn, lặng lẽ ăn cơm Trịnh Vĩ làm.

Ngày hôm sau, một lớn một nhỏ đều mang đôi mắt sưng phù.

…………

Khương Thần mua cho Bắc Bắc một cây vĩ mới và một cái mũ lưỡi trai, Bắc Bắc rất vui vẻ, cũng lâu không còn cáu kỉnh với bố nữa.

Dàn nhạc của trường Bắc Bắc đạt giải nhất trong cuộc thi, cho nên tất cả các nhạc công tí hon đều được nhận một tờ giấy chứng nhận.

Lễ Giáng Sinh, Bắc Bắc mang về rất nhiều thiệp chúc mừng. Nhóc nói là bạn cùng lớp tặng. Khương Thần nhìn chữ viết không nắn nót và chữ kí, chỉ đoán là một bạn nữ nào đó trong lớp tặng cho Bắc Bắc. Ở trường học, Bắc Bắc rất được quan tâm, học tập tốt, lại là ủy viên ban văn nghệ, vẻ ngoài dễ thương, nên rất nhiều người thích.

Trong nhà Khương Thần có một cây thông Noel khong lớn, nhưng có rất nhiều đồ trang trí lấp lánh. Bắc Bắc hưng phấn vô cùng, nghịch đám đồ trang trí mấy ngày.

Hôm đó Khương Thần về nhà sớm hơn mọi ngày, hôm trước đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm cho Bắc Bắc một bữa hoành tráng. Từ nhỏ Bắc Bắc cũng đã rất thích Noel. Hồi trước, Trịnh Vĩ đều làm một bàn lớn thức ăn, sau đó mặc đồ ông già Noel kiệu Bắc Bắc lên vai, chạy loạn khắp nhà. Năm ngoái Bắc Bắc học được bài hát Jingle Bells, thế nên rất hào hứng biểu diễn cả đêm.

Năm nay, Khương Thần cũng muốn trong nhà náo nhiệt một chút.

Khương Thần vừa mới thái lát cá pecca bỏ vào ***g hấp, chuẩn bị xay thịt thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở phòng khách reo. Khương Thần lo buổi chiều anh xin về sớm, nên có thể là người ở phòng thí nghiệm ngọi điện tìm anh, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới nghe điện thoại.

“Khương Thần, là em….” – Giọng Trịnh Vĩ vang lên.

“Tôi nói rồi….”

“Cây thông Noel rất đẹp.” – Trịnh Vĩ khẽ cười, dường như có chút mệt mỏi.

Khương Thần theo phản xạ nhìn về phía cây thông Noel, lại nhìn thấy Bắc Bắc đang mở to mắt nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, anh cũng đoán được có lẽ là Bắc Bắc lấy điện thoại của anh chụp ảnh gửi cho Trịnh Vĩ.

Trước kia cũng thế, những khi Trịnh Vĩ đi công tác một thời gian dài, Bắc Bắc thấy thứ gì hay ho đều chụp ảnh lại gửi cho anh.

“Hôm nay hai người chuẩn bị Noel thế nào?” – Trịnh Vĩ hỏi tiếp.

“Cái đó và cậu không liên quan gì đến nhau.” – Cậu ấy bị bệnh sao??? Vậy thì phải nghỉ ngơi. Chỉ khi bị sốt hay cảm cúm thì giọng Trịnh Vĩ mới trầm xuống như thế. Mà mỗi lần người kia bị ốm, cũng phải rất lâu mới khỏi. Nghĩ vậy thôi mà mặt mày Khương Thần cũng đã nhăn hết lại.

“Cây thông Noel là Bắc Bắc trang trí à?” – Bên kia Trịnh Vĩ uể oải nói xong, mấy lời khó nghe của Khương Thần cũng không thể thoát ra được khi nghe thấy giọng nói yếu ớt ấy.

“Ừ.” – Khương Thần nhẹ nhàng trả lời.

“Bắc Bắc nói là dàn nhạc trường nó đạt giải nhất trong cuộc thi, là bản hòa tấu của Beethoven, anh có đi xem không?”

“….Có”

“…Biểu hiện của Bắc Bắc nhất định là tốt lắm, nó giống em, không hồi hộp.”

“….Ừ.”

“….Anh chưa mua quà Giáng Sinh cho Bắc Bắc…”

“…Trịnh…”

“Khương Thần… Giáng Sinh vui vẻ….”

“Ừ…”

……

Trịnh Vĩ cúp điện thoại trước, Khương Thần cầm máy đứng ngây người hồi lâu mới kịp phản ứng.

Bắc Bắc nhăn mày nhìn Khương Thần dò hỏi, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng nở được nụ cười.

“Chú Trịnh chúc con Giáng Sinh vui vẻ.”

Bắc Bắc tròn mắt, giống như là không hiểu anh nói gì. Đã lâu lắm rồi nhóc chưa nghe thấy bố nhắc tới chú Trịnh, thế nên phải mất một lúc nhóc mới có thể tiêu hóa được câu nói trên.

“Bố, con có thể chụp ảnh giấy chứng nhận gửi cho chú Trịnh được không?” – Bắc Bắc thấy bố có vẻ không chán ghét chú Trịnh, cho nên nhân cơ hội hỏi luôn.

“Chú Trịnh nói chú ấy buồn ngủ, mai Bắc Bắc hãy gửi được không?” – Khương Thần thương lượng.

“Vâng, được ạ.” – Bắc Bắc nhìn đồng hồ, thấy mới có sáu giờ, cảm thấy ngủ bây giờ thì quá sớm, nhưng cũng rất ngoan ngoãn đồng ý.

…………….

Từ đó về sau, Trịnh Vĩ không còn liên lạc gì với Khương Thần nữa.

Có người nói, thời gian là thứ tuyệt vời, cho dù nỗi đau có lớn thế nào cũng sẽ được thời gian xoa dịu, tình cảm có sâu đậm thế nào cũng sẽ bị thời gian hòa tan.

Khương Thần biết, anh và Trịnh Vĩ đều là người thường, cũng không thể chống lại được sức mạnh của thời gian, cho dù thế nào thì cũng đã chia tay rồi.

…………..

Tuy danh hiệu của Khương Thần ở phòng kiểm định cũng to, nhưng anh cũng vẫn làm những công việc bình thường như những kỹ thuật viên khác.

Mỗi ngày có hàng trăm, hàng ngàn mẫu xét nghiệm máu của từng người bệnh được đưa tới, tổ anh chịu trách nhiệm các bệnh truyền nhiễm do một số gen quy định.

Toàn là công việc cần chính xác, buồn thẻ, chán nản. Dưới Khương Thần có năm kỹ thuật viên, trong đó có một người mới tới tên là Lưu Tĩnh. Cô gái này là cháu ngoại của cục trưởng cục kiểm định, là sinh viên mới ra trường, vào làm ở đây cũng gần như là cùng lúc với Khương Thần.

Lưu Tĩnh cũng giống như phần lớn các sinh viên mới ra trường, mỗi ngày đi làm đều ăn mặc rất diên, mà tâm tư cũng không dành nhiều cho công việc, làm thí nghiệm xong thì dụng cụ vứt lung tung, Khương Thần đã nhắc nhở nhiều lần nhưng vẫn không hề thay đổi. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Khương Thần đành chuyển công việc xử lý số liệu thực nghiệm cho Lưu Tĩnh làm. Với công việc này cô làm cũng coi như là ổn, dù sao cũng chỉ ngồi máy tính, vừa làm việc vừa có thể tranh thủ lên mạng. Khương Thần chỉ cần mỗi ngày cô có thể xử lý tốt phần số liệu được giao, những chuyện khác cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lúc mới tới phòng kiểm định, Lưu Tĩnh rất không vui. Ngay từ lúc đi học, cô đã được bố mẹ định hướng sau này ra trường sẽ làm việc ở cục kiểm định. Kỳ thật, cô không thích công việc thí nghiệm buồn tẻ này, cho nên hồi còn đi học, cũng miễn cưỡng lắm mới có thể đạt tiêu chuẩn tốt nghiệp. Ra trường rồi, trong khi bạn bè còn phải chạy ngược chạy xuôi xin việc, cô có thể được nhận vào làm việc ở phòng kiểm định, việc này cũng khiến cho biết bao nhiêu bạn bè đỏ mắt ghen tị. Nhưng ngày đầu tiên đi làm, nhìn đến áo bluse trắng cùng hàng loạt ống nghiệm lớn nhỏ, cô cảm giác vô cùng chán nản.

Kiên trì làm việc vài tuần, cô phát hiện ra cấp trên của mình là một người rất hiền lành. Khuôn mặt đẹp trai không nói, còn rất biết thông cảm với người khác, biết cô không thích làm thí nghiệm, nên đã giao cho cô việc xử lý số liệu, còn bản thân tự mình xuống phòng thí nghiệm.

Khương Thần cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là đã kết hôn rồi, bằng không cô đã tích cực tấn công người ta.

Khi đi làm, Khương Thần vẫn đeo nhẫn.

Cặp nhẫn được Trịnh Vĩ mua làm quà trong lễ Tình nhân, nhưng hai người không đeo.

Gần đây Khương Thần lại hay đeo nhẫn, vì nhờ nó có thể giảm không ít phiền toái. Huống chi anh còn có con trai, cho nên đồng nghiệp cũng không hoài nghi chuyện anh đã kết hôn hay chưa.

…………….

Đợt vừa rồi Trịnh Vĩ bị viêm phổi, hơn nữa đã đến cuối năm, phải tham gia họp hành tổng kết khen thưởng của khoa cũng như của bệnh viện, khiến anh gầy đi rất nhiều.

Trịnh Quốc Đống nhìn thấy, vợ ông thì còn lo lắng hơn, ngày nào cũng hỏi thăm xem con trai thế nào, đi đâu, làm gì. Lần nào Trịnh Vĩ cũng chỉ trả lời là cuối năm công việc bận rộn, sang năm mới sẽ khá hơn.

Trịnh Quốc Đống cũng quan tâm tới chuyện của Khương Thần. Cục trưởng cục kiểm định dược phẩm trước kia là cấp dưới của ông, điều Khương Thần qua đó cũng là ông đề nghị.

Cục trưởng Lý Nhân cũng không biết nội tình sự việc, nhưng Trịnh Quốc Đống đã ra mặt nhờ vả, lại là chuyện nằm trong khả năng của ông, đương nhiên là ông tận tình giúp đỡ. Hơn nữa hạng mục lần này của Khương Thần đã làm hơn nửa năm rồi, vốn là định chờ một hạng mục khác xong thì điều động nhân lực qua đó, vừa lúc Khương Thần lại có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì thế liền thuận nước giong thuyền.

“Tiểu Khương làm việc rất tốt, mà quan hệ với mọi người cũng rất tốt, lại kết hôn rồi nên cũng hiểu chuyện, tuy ít nói nhưng làm việc đâu ra đấy.” – Lý Nhân vẫn cứ nghĩ Khương Thần là nhân tài mà Trịnh Quốc Đống muốn bồi dưỡng, cho nên nhận xét cũng rất công bằng.

“Cậu ta kết hôn?” – Trịnh Quốc Đống giật mình, chưa từng nghe tới chuyện Khương Thần đã kết hôn.

“Ông Trịnh không biết sao? Tôi cũng chỉ nghe cấp dưới nói chuyện thôi, không phải cậu ta có một đứa con trai đang đi học sao, hồi trước cháu gái của Cục trưởng Hồ nhìn trúng cậu ta, thế nên đã hỏi thăm tỉ mỉ.”

………………

Trong lòng Trịnh Quốc Đống đột nhiên chùng xuống.

“Vợ cậu ta làm gì?” – Ông truy hỏi.

“Nghe nói là một bác sỹ, cũng là bác sỹ khoa thần kinh như Trịnh Vĩ nhà ông đấy.” – Lý Nhân thấy sắc mặt ông Trịnh ngày càng kém, còn cho là ông cũng định mai mối cho Khương Thần, nhưng Khương Thần không ăn ngay nói thật nên tức giận, vội vàng bổ sung một câu – “Chuyện của cậu ta tôi cũng không rõ ràng, cũng có thể là do cậu ta không thích cô cháu gái kia nên mới nói thế để đuổi người đi.”

Ông Trịnh nghe xong cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trịnh Quốc Đống vẫn rất thích Khương Thần. Cậu thanh niên này mặt mũi sáng sủa, lại rất chân thành. Khi ông chưa biết quan hệ giữa hai người, Khương Thần cũng có vài lần tới nhà ăn cơm. Hai người giống như đồng nghiệp bình thường, khi ở cùng Bắc Bắc thì rất hài hòa, trăm ngàn lần ông đều không nghĩ tới chuyện kia.

Ấn tượng sâu nhất của ông với Khương Thần chính là khả năng chơi cờ. Cậu ta có trí nhớ tốt, cũng biết tính toán bước đi rất cẩn thận. Hai người đã đánh cờ vài lần, kết quả lúc nào cũng hòa. Cả đời chơi cờ vây, Trịnh Quốc Đống thấy được người trẻ tuổi có chiến lược, quyết đoán lại có trí nhớ tốt như vậy quả là hiếm có. Trên phương diện này, con trai mình không bằng một nửa cậu ta, điểm này ông không thể không thừa nhận.

Trịnh Quốc Đống còn nhớ rõ ngày ngả bài cùng Khương Thần. Dường như lúc nhìn thấy ông, cậu ta đã biết mục đích của cuộc gặp gỡ lần này. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười thản nhiên. Nhìn nụ cười như tự giễu ấy, cùng với cục diện ngày hôm đó, ông có cảm giác là cậu ta đã sớm chuẩn bị.

“Từ nhỏ Trịnh Vĩ đã là đứa có chủ kiến, chúng ta không thể làm gì được, ta cũng rất yên tâm về nó, nó đã từng làm chuyện gì rất quá đáng chưa?”

“Trưởng khoa xét nghiệm của cục kiểm định là cấp dưới của ta, cậu tới đó làm việc, mọi thứ đãi ngộ cũng ngang với làm bác sỹ hiện giờ….”

“Chuyện người giám hộ cho Bắc Bắc, cũng là ta ra tay giúp đỡ. Ta chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đã luôn sợ nó học thói xấu, cũng may khi lớn lên làm cho ta thấy vẻ vang không thua kém ai. Cả đời ta đều làm chuyện quang minh chính đại, chuyện kinh thiên động địa gì hai đứa cũng có thể làm, nhưng cái mặt già của ta sẽ không biết giấu vào đâu cả….”

“Ta chỉ muốn con trai ta giống con trai nhà khác, kết hôn với con gái, sinh con, sống một cuộc sống bình thường….”

“Ta không biết tình cảm của hai đứa sâu đậm thế nào, đã bên nhau bao lâu. Khương Thần, khi chơi cờ cùng cậu, ta biết cậu là người thông minh, thế nên ta cũng không vòng vo nhiều làm gì. Cậu với Trịnh Vĩ, chỉ vui đùa thì được, nếu như là Trịnh Vĩ sai, tôi đây sẽ bồi tội với cậu, hai đứa còn quá trẻ, chẳng lẽ cứ định cả đời như thế?”

………………

Ngày đó Khương Thần rất bình tĩnh. Nhìn người cha già của Trịnh Vĩ cố gắng giữ vẻ trấn định, nhưng một ông già khí phách ít nói giờ lại liên miên như vậy, Khương Thần hiểu, đó là biểu hiện nóng vội. Ông ấy tìm anh, cũng đã lấy mục tiêu là tới để thương lượng. Ông ấy chỉ cần kết quả, một kết quả làm ông vừa lòng.

Khương Thần vẫn không nói lời nào. Nơi hai người hẹn gặp là một quán trà mới mở gần bệnh viện, trang hoàng rất đẹp, mà trà cũng là loại tốt. Để tránh nghi ngờ, ông ấy cũng đã cố ý chọn nơi anh cũng không quen, phần tâm lo lắng kia, anh hiểu.

Khương Thần nhớ tới năm mình mười chín tuổi, vì người yêu mà come-out với người nhà.

Đó đều là chuyện của quá khứ rồi. Khi còn trẻ, anh vẫn nghĩ tình yêu chính là sinh mệnh, là cuộc sống của anh, một thứ cao thượng như vậy sẽ không gì có thể xâm phạm hay phản bội được. Anh nghĩ rằng cha mẹ vốn quen với việc vào Nam ra Bắc buôn bán, tư tưởng thoáng, mà lại rất yêu anh như vậy, nhất định họ có thể hiểu được tính hướng của anh, có thể chấp nhận tình cảm quý giá kia của anh.

Nhưng mà chuyện lại diễn ra theo chiều hướng không gì có thể cứu vãn nổi.

Người mẹ vẫn ôn nhu của anh giống như phát điên, đến tận trường học khóc lóc, nhất định muốn gặp được cái người dụ dỗ con trai mình biến thành quái vật. Mà người cha vẫn luôn hài hước của anh, lại trúng gió nằm viện một tháng.

Khương Thần vẫn còn nhớ rõ bản thân mình đã nói gì với bố mẹ, anh tự cho rằng tình yêu đó là vĩ đại, nhưng lại dùng thứ ngôn ngữ phi thường ích kỷ, trong nước mắt khẩn cầu của mẹ, mong anh hãy suy nghĩ lại, Khương Thần vẫn khinh thường chọn rời đi hai người yêu thương anh nhất, rời bỏ ngôi nhà mà anh đã sống suốt mười chín năm qua.

Anh đã từng nghĩ, tình yêu là phải có khảo nghiệm, anh muốn dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ nó. Nhưng mà, chờ tới khi Khương Thần bừng bừng khí thế chiến đấu bảo vệ tình yêu của anh, mà phần tình yêu đó, chỉ còn lại một mình anh.

Trong suốt một tháng, Khương Thần tiếp nhận chuyện người kia bỏ anh đi là thật, vì sao lại tới được con đường đó, anh đều nhớ rõ, ghi lòng tạc dạ. Trí nhớ tốt của Khương Thần cũng từ năm mười chín tuổi ấy mà luyện thành, bởi vì mỗi ngày đều phải chịu đựng vô vàn khó khăn. Trong đầu không thể nào quên được vẻ mặt tuyệt vọng của cha mẹ, vẻ mặt của người đã bỏ anh để lấy vợ, còn có ánh mắt như dao độc của biết bao sinh viên trong trường. Chính là từ lúc đó, Khương Thần bắt đầu dồn ép bản thân học thuộc mấy cuốn sách giáo khoa “Y học lâm sàng” dày cộp kia, anh từ từ gặm nhấm, mỗi khi phiền lòng thì lại càng đọc nhiều hơn. Chỉ là những chuyện buồn tẻ để vượt qua quãng thời gian đó, nhưng lại có thể cho anh cuộc sống thoải mái.

Khi đó Khương Thần còn phòng trọ mà anh thuê cùng với người yêu. Ngoài việc đi học, không ai biết anh ở đâu cả. Đợi cho đến khi vết thương trong lòng kia không còn rỉ máu đau đớn nữa, anh đã không còn tìm được bố mẹ mình nữa rồi.

Khương Thần hiểu được, chính những lời nói của anh đã làm tổn thương họ, thế nên anh phải chịu trừng phạt, án phạt của anh chính là phải nhìn mẹ anh tuyệt vọng đến điên cuồng và vẻ mặt hờ hứng của người bố ốm đau.

Nhiều năm trước, chuyện con cái là người đồng tính là chuyện vô cùng kinh hãi, Khương Thần biết rằng sự ích kỷ ngây ngô của mình chính là con dao đâm nát tấm lòng cha mẹ.

Khương Thần có một người chị gái, đã đi nước ngoài trước đó. Sau đó anh mới nghe được một người họ hàng xa kể lại, bố mẹ anh cũng ra nước ngoài sống cùng chị gái, mở một nhà hàng ăn nhỏ. Chị gái Khương Hân sinh được hai đứa, cô bé nhỏ hơn chắc cũng tầm tuổi Bắc Bắc, chồng chị là Hoa Kiều mang quốc tịch Mỹ, là một kỹ sư IT, thu nhập không tồi. Khương Hân ở nhà chăm con, tối thì tới phụ giúp nhà nhàng của cha mẹ, cả một đại gia đình sống rất đầm ấm.

Khương Thần không muốn quấy rầy họ thêm lần nữa.

Khương Thần vẫn nghĩ, nếu như anh của mười chín tuổi có thể thành thục hơn, làm việc uyển chuyển hơn, có thể sẽ không làm bố mẹ anh chịu thương tổn lớn như vậy. Có lẽ bây giờ anh vẫn còn có thể nhìn thấy họ, còn có thể ăn đồ mẹ anh làm, còn có thể cùng bố anh đi chơi, còn có thể gặp được hai đứa cháu ngoại mà anh chưa từng thấy mặt.

Hiện giờ, Khương Thần đã ba mươi tuổi, Thời gian đã bào mòn sự kiêu ngạo của tuổi trẻ. Ngồi trước mặt bố Trịnh Vĩ, Khương Thần nhìn thấy nét mặt tuyệt vọng của bố mẹ anh năm xưa. Cảnh tượng này không lúc nào là không hiện hữu trong tâm trí anh.

……………..

“Bác Trịnh, là lỗi của cháu. Trịnh Vĩ, cậu ấy sẽ không làm cho bác phải thất vọng.”

Nghe thấy tên con trai mình từ miệng người kia phát ra tự nhiên như vậy, giống như mỗi ngày đều nói ra, so với chính ông còn thân thiết hơn, Trịnh Quốc Đống cảm thấy nổi da gà. Khương Thần ngồi trước mặt ông, nói dễ nghe thì là nghe lời, còn khó nghe thì chả có chút phản ứng nào.

Lúc trước ông còn tưởng tượng cuộc gặp gỡ này sẽ giống như trong phim tình cảm mà vợ ông hay xem, bố mẹ không đồng ý cho con kết hôn, cô gái sẽ khóc lóc, bắt con trai phải chịu trách nhiệm.

Nhưng mà không có chuyện gì xảy ra, Khương Thần rất ổn định, trên mặt một chút khó xử cùng thống khổ đều không có, hơn nữa còn nhanh chóng cho ông câu trả lời thuyết phục.

Trịnh Quốc Đống thậm chí còn hoài nghi, con trai mình ở cùng cậu thanh niên này, là do con mình nông nổi yêu người ta, chứ đối phương không hề có cảm tình.

Ngày đó Khương Thần xin phép về trước, khi ra về, còn nói cúi đầu chào ông, chân thành nói một câu: “Bác Trịnh, làm bác phải lo lắng, cháu rất xin lỗi.”

Trịnh Quốc Đống không nghĩ là cuộc gặp mặt lại thuận lợi như vậy, những gì định nói thì đều nói xong rồi, với câu “Rất xin lỗi” kia, ông không biết phải trả lời thế nào.

Ngày đó trời có mưa nhỏ, Khương Thần xin phép về bệnh viện trước, nhưng anh không về ngay, mà ngồi bên ngoài hơn nửa tiếng, chờ tâm tình bình tĩnh lại mới về viện.

Anh không biết, Trịnh Quốc Đống vẫn đứng trong mưa, nhìn theo bóng anh từ từ đi khuất. Ông cau mày, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia, trong màn mưa mênh mông ngày đó, cảm giác được một chút bất lực, nhưng rồi lại kiên định