Chương 1: Lộ Uyển

Lộ Uyển vận nội y lụa trắng ngà mà sáng sớm nha hoàn mặc cho nàng, chẳng cần khoác những y phục bên ngoài long trọng lại phiền phức đó.

Nàng nằm trên giường nhỏ.

Huân hương trong lư hương bên cạnh bốc lên, căn phòng toả ra mùi hương mê người.

Nàng nửa tỉnh nửa mê, lờ mờ mở mắt, sau khi phát hiện phòng ngủ không còn đám nha hoàn giám sát mình nữa, nàng mới nhẹ nhàng đi không ít.

Lộ Uyển chậm rãi ngồi dậy rồi xuống giường, nàng cũng không phủ thêm áo choàng, càng không đi đôi giày vải thêu mà "hắn" tự tay đan cho nàng.

Bàn chân trần nhỏ nhắn bước nhẹ nhàng đến trước cửa sổ.

“Két ——” Cửa sổ bằng gỗ tử đàn được nàng cẩn thận mở ra một khe hở.

“……” Khi Lộ Uyển đón nhận sự mát mẻ bên ngoài cửa sổ, bàn tay nàng không những không rụt về, ngược lại càng có dũng khí muốn chạm vào ánh sáng đèn ngoài kia.

Cho dù thân thể nàng luôn bị ma ốm quấy rầy, nhưng đôi mắt sáng long lanh vẫn linh động như thế.

Nhìn sắc trời bên ngoài đã là lúc mặt trời lặn, mà ở ngọn cây còn có một đôi hỉ thước ríu rít ríu rít nghỉ ngơi trên đó.

Lộ Uyển vô cùng hâm mộ đôi chim chóc kia, cặp mắt hướng tới sự tự do.

Bản thân nàng từ khi sinh ra đến nay đều không nhớ rõ Nam Uyển nơi đây trải qua bao nhiêu mùa xuân thu rồi.

Thậm chí nàng cũng không biết bên ngoài Nam Uyển là ánh đèn gì.

Phụ thân ngày trước, lúc Lộ Hầu gia còn sống sẽ luôn cùng mẫu thân đến thăm nàng. Lộ Uyển có thể ra khỏi gian phòng, đi bồn hoa Nam Uyển còn có núi giả, rồi dạo quanh dòng suối nhỏ.

Nhưng từ sau khi Lộ Trăn lên làm Lộ Đại tướng quân không khoan nhượng, mẫu thân và phụ thân nàng đều qua đời.

Mới đầu Lộ Uyển không tin, nhưng Lộ Trăn đã đích thân ném bài vị của mẫu thân nàng và phụ thân bọn họ tới trước mặt, nàng cực kỳ sợ hãi.

Vị ca ca cùng cha khác mẹ với mình này, không phải cũng sẽ gϊếŧ nàng chứ?

Có điều cái chết không đến, trái lại Lộ Trăn hoàn toàn để nàng ở trong phòng đóng chặt cửa, hắn nói rằng sức khoẻ của nàng không tốt, cần phải tĩnh dưỡng.

Nhưng Lộ Uyển thấy bản thân bị Lộ Trăn giam cầm, chăm sóc thức ăn thức uống cho nàng. Chỉ là nàng không thể ra khỏi căn phòng này giống như trước kia nữa, hắn còn phái vài nha hoàn tới hầu hạ nàng. Nói là hầu hạ, cơ mà xem ra toàn là theo dõi nhất cử nhất động của nàng.

Lộ Uyển vừa nghĩ, vừa nhìn hỉ thước tự do tự tại trên đầu cành bên ngoài. Thật ngưỡng mộ chúng quá.

“Khụ khụ khụ……” Gió đầu hạ trộm thổi tới, càng là tai hoạ đối với thân thể nàng. Lộ Uyển che miệng cúi đầu nhỏ giọng ho khan. Rất sợ kinh động đám nha hoàn nhìn mình chằm chằm ở ngoài.

“……” Chẳng đợi Lộ Uyển quay người, nàng đã bị một cái ôm chặn ngang không thể cự tuyệt áp vào trong ngực, người nọ lại trực tiếp ôm nàng đến giường nhỏ.

“Ban đêm gió còn lạnh.” Lộ Trăn bế Lộ Uyển đặt trên giường rồi đứng dậy đóng cửa sổ vừa mở ra. Ngữ khí vẫn lạnh lùng không có cảm tình như vậy.

Thậm chí Lộ Trăn còn nghĩ, hẳn là phải dứt khoát đóng kín cửa sổ này.

Đóng cửa xong, hắn rót cho Lộ Uyển một chén nước, châm lửa đốt nến trong phòng.

“……” Hiện giờ Lộ Uyển thấy Lộ Trăn thì không dám nói gì, vốn dĩ nàng nên hận hắn đã gϊếŧ chết mẫu thân phụ thân, nhưng nàng quá sợ Lộ Trăn. Cho dù là cùng cha khác mẹ, nàng lại hoàn toàn không biết suy nghĩ của Lộ Trăn. Nàng cẩn thận từng chút một tiếp nhận ly nước, ý định không uống hết.

“Uyển uyển, ta không phải người có tính cách tốt đẹp, muội hẳn biết rõ.” Ánh mắt Lộ Trăn gắt gao nhìn chằm chằm Lộ Uyển trước mặt, mái tóc đen mượt của nàng buông thõng trên nội y trắng ngà, cực kỳ xinh đẹp.

Nốt ruồi chu sa trên mặt nàng càng khiến Lộ Trăn ngắm không đủ, mặc dù gương mặt này hắn đã nhìn mười mấy năm rồi. Uyển uyển của hắn cũng tới tuổi cập kê. Tiểu cô nương mười bảy tuổi, trổ mã càng thêm tinh xảo. Trước kia hắn chỉ dám ở trong góc tối u ám trộm nhìn nàng. Giờ đây hắn cuối cùng có thể quang minh chính đại chiếm hữu nàng. Càng nghĩ vậy, vẻ mặt hắn càng dữ tợn.

“Đừng… đừng nóng giận…” Lộ Uyển rất sợ Lộ Trăn tức giận, chỉ mới nghe ngữ khí Lộ Trăn lúc này, nàng liền hoảng loạn nắm chặt chén nước trong tay. Ngữ khí mềm mềm mang theo lời thỉnh cầu, nhưng nàng vẫn không dám ngẩng đầu.

“Uyển Uyển…” Lộ Trăn nghe giọng nữ hài mềm dịu, đương nhiên không khống chế được tâm ma trong lòng. Hắn lại nhớ đến sự mềm mại khi ôm nữ hài và sự cứng rắn của mình hoàn toàn là hai xúc cảm. Hắn nghĩ càng tiếp cận nàng, càng chiếm hữu được nàng.

Lộ Uyển nghe Lộ Trăn gọi mình như thế, sợ hãi tột cùng, bàn tay to của hắn không ngừng vuốt mái tóc dài của nàng, ngón tay thô ráp cứ liên tục chạm vào khuôn mặt nàng, hắn nâng cằm để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

“Thật đẹp.” Vẻ đẹp của Lộ Uyển hằn sâu trong mắt Lộ Trăn. Hắn thấy được sự xinh đẹp của Lộ Uyển minh diễm đến vậy, quyến rũ đến vậy, nhưng sự nhu nhược của nàng lại hấp dẫn hắn đến phá hư chúng.

Hắn cực kỳ mê mẩn, mặc kệ Lộ Uyển sợ hãi run rẩy ra sao, bàn tay to thô ráp dùng sức nhéo cái cằm nhỏ nhắn. Hắn nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng, vô cùng thèm khát.

ps: Các ngươi đoán xem nam chủ là bệnh gì?