Chương 8

Tạp dề play

"Nương, người đã ăn cơm trưa chưa?"

"Còn chưa có ăn đâu, mau, vào trong nhà, ta lấy cơm cho con."

"Không phải, nương, con đã ăn rồi, cái này là đem cho nương."

Nói rồi Cố Ngôn liền đưa cho Cố phu lang gói lá chuối, bên trong có hai miếng thịt nướng.

"Ngươi, đứa ngốc này, sao lại mang thịt về nhà a."

"Không có, nương, con hôm nay là mở quầy bán thịt nướng a, có để lại hai miếng cho người nếm thử."

"Ừm, sau này cũng đừng lại đem đồ tới nữa, ngươi là ca nhi đã gả đi rồi a."

"Con đã biết, nhưng là nương, con ở trong trấn mở một quầy hàng a, còn kiếm được không ít, cái này cho người, hơn nữa, mỗi ngày con đều sẽ đem thịt cho người nha"

Nói rồi, Cố Ngôn liền lấy ra hai mươi đồng đưa cho nương của y, Cố phu lang có chút giật mình rồi.

"Ngươi sao lại còn đưa tiền cho ta? Ngôn Nhi, gói thịt này ta nhận, nhưng tiền, ngươi là đem về đi."

Dù cho y có nói cỡ nào, nương y cũng không đồng ý nhận tiền. Cố Ngôn cũng không có cố chấp, liền đem tiền cất lại.

"Cái này, nương, người biết trong thôn có ai bán gạo cùng cá không a?"

"Gạo thì ngươi có thể đến nhà Trương phu lang mua một ít, nhà y nhiều ruộng, mỗi năm đều dư ra không ít đâu. Cá thì không cần bỏ tiền mua, ngươi cầm vài viên kẹo, mang cho mấy tiểu hài tử trong thôn, bảo chúng nó dùng lưới bắt cho ngươi một ít"

Nói rồi Cố phu lang trở vào nhà lấy ra một nắm kẹo to, đưa cho y : "Này là lúc hôn lễ của ngươi, trong nhà mua không ít, cầm lấy."

"Mà nương ơi, trong nhà còn vải không, cái kia, con muốn may một cái bao gối a"

"Tất nhiên là còn a, ngươi xem, như này đã đủ chưa ?"

"Đủ rồi a, cảm ơn nương, con liền đi mua một ít cá, muốn làm một món mới nha"

"Được, nhanh đi đi a"

Cố Ngôn vừa rời khỏi nhà, lập tức liền ghé qua nhà Trương phu lang, y mua mười cân gạo. Sau khi thanh toán xong xuôi, y liền đưa kẹo cho mấy đứa nhóc đang chơi trong thôn, nhờ chúng bắt cho mình ít cá, bọn nó liền dắt y ra con suối phía sau thôn, quăng lưới, ấy vậy mà thật sự bắt được không ít cá.

Y có chút ngờ vực hỏi đứa nhóc lớn nhất trong số chúng : "Trong suối có thể bắt được cá, sao các ngươi không bắt cá bán lấy tiền a?"

Thằng nhóc nhìn y, nheo mắt, xem thường nói : "Cá ăn không ngon, vừa nhỏ, còn nhiều xương, ngươi lớn đến như vậy rồi, không lẽ chưa từng ăn qua sao?"

Cố Ngôn lúc này mới vở lẽ, cũng không tiếp tục cùng thằng nhóc nói mấy câu ngu ngốc nữa, không nó lại xem thường y.

Nhận cá, trao kẹo. Trên đường về nhà, Cố Ngôn cũng không quên tấp vào mấy chỗ để mua gia vị, kiểm tra thấy đầy đủ rồi, mới trở về nhà.

Việc đầu tiên y làm sau khi về nhà là xử lý cá a. Lúc mổ ra mới thấy cá nhiều xương thật, hèn gì, hỏng ai thèm ăn nó. Cẩn thận lóc hết xương cá, cạo lấy phần thịt, đem trộn chung với bột, không quên cho một ít gia vị, tỷ lệ vừa đủ, liền nặng thành viên nhỏ, rồi đem chiên.

Cố Ngôn hồi hộp nếm thử một viên, ai dè ngon, hên ghê nơi. Y liền dọn dẹp sạch sẽ, cũng không quên chuẩn bị nước chấm.

Sau đó, y liền mò lấy khúc vải vừa nãy, y là đang làm cái gì nha, hắc hắc, làm chút đồ tình thú a!

Tạp dề cũng không khó may lắm, cắt lấy một miếng vải lớn, sau đó may thêm bốn sợi dây nữa là hoàn thành. Cố Ngôn cũng không có may cái tạp dề dài tới đầu gối a, như vậy còn chơi cái gì được nữa, tạp dề của y chỉ vừa vặn che đủ núʍ ѵú cùng hạ thể, còn lại đều như có như không mà show hết ra ngoài.

Vừa may xong tạp dề, không sai biệt lắm, Lưu Đại Tráng liền trở về. Cố Ngôn bảo hắn đóng cửa, rồi đi rửa tay, rửa mặt cho sạch sẽ. Còn mình thì nhanh chóng cởi đồ, chỉ mặc lên mình mỗi cái tạp dề, liền chạy nhanh vào phòng bếp.

Lưu Đại Tráng vừa lau mặt xong, đã nghe tiếng tiểu lẳиɠ ɭơ từ trong phòng bếp gọi mình : "Đến, tướng công, em làm cho chàng món ngon a."

Nam nhân liền không nghĩ nhiều, nghe lời đi vào bếp, đập vào mắt hắn là hình ảnh Cố Ngôn không mặc gì, chỉ khoác trên mình cái tạp dề, để hở cả bầu vυ", cùng đôi chân trắng muốt, còn có cái lưng trắng nõn, mảnh mai của y.

Cố Ngôn còn giả vờ như mình đang nấu ăn nghiêm túc lắm, cái tay không ngừng khuơ chảo, cả cơ thể đều rung lắc theo từng động tác nấu ăn.

Lưu Đại Tráng có chút mê mẩn rồi, cặp mắt hắn chăm chú nhìn vào phần bầu ngực dưới nách y, cứ mỗi lần y nhấc tay, nó liền lộ ra, thỉnh thoảng còn thấy được cả đầu nhủ.

Nam nhân như mất trí mà áp sát sau lưng y, đem hai tay thọc tay vào trong tạp dề, xoa bóp hai bầu vυ" mềm mại, Cố Ngôn chắc kèo cá đã cắn câu liền đứng im chịu trận, cái mông nhỏ cũng không quên hếch lên phía sau, chạm vào đũng quần nam nhân, không ngừng cọ sát.

Đợi đến khi cảm thấy đã chơi đủ, y liền gấp một viên cá viên, chấm vào nước sốt, đút cho nam nhân : "Tướng công, a, nếm thử món mới, Ngôn Nhi mới nghĩ ra nha."

Lưu Đại Tráng hai tay chơi vυ", còn được mỹ nhân đút đồ ăn, hắn phối hợp há miệng :

"Ăn ngon, này là cái gì nha?"

"Đây là cá viên a, còn có, nếu như có mấy loại thịt khác còn có thể làm gà viên, tôm viên a"

"Ta từng ăn qua cá, nhưng nó cũng không có ngon như vậy đi"

"Tất nhiên rồi, vì em có làm nước sốt, chấm vào nước sốt này, liền ăn ngon nha."

Cố Ngôn vừa nói, vừa đưa tay giơ lên chén nước chấm, giới thiệu cho nam nhân.

Mắt nam nhân liền đảo, chợt nghĩ ra cái ý nghĩ lưu manh. Hắn cầm lấy chén nước sốt, hỏi y : "Trong này có những gì a?"

Cố Ngôn cũng tự nhiên mà đem giới thiệu những thành phần bên trong cho nam nhân nghe : "Bên trong có tỏi băm, ớt băm, cùng một chút ngò, nêm chút gia vị, chế thêm chút dầu nóng, đảo đều liền thành a"

"Chưa đủ, còn thiếu"

"Còn thiếu sao? Cái gì nha?"

Nam nhân cũng không có trả lời y, liền ngồi xổm xuống, không nói không rằng, nâng một chân của y gác lên kệ bếp, hai ngón tay hung hăng chọc vào bướm nhỏ, không ngừng moi móc.

Cố Ngôn phía trên liền rêи ɾỉ :

"Tướng.....ưʍ.....công.....làm cái gì.....ưʍ.....nha.....còn chưa có ăn cơm đâu."

"Ta đã nói là nước chấm còn thiếu, vẫn chưa ăn được đâu."

Thiếu cái gì thì lấy thêm nha, tự dưng chọc bướm y làm gì? Y sắp ra nước rồi, chờ chút, ra nước, thứ mà tướng công bảo thiếu, có phải là nước da^ʍ của y? Con gấu này, đúng là lưu manh nha.

Cố Ngôn cũng không có phản đối đâu, y liền thả lỏng, hưởng thụ sự chăm sóc của nam nhân. Hai ngón tay bên trong lỗ da^ʍ, không ngừng khuấy đảo, cho đến khi nước da^ʍ bên trong thực sự trào ra.

Lưu Đại Tráng liền nhanh tay lấy chén nước chấm khi nãy, hứng vào, một giọt nước da^ʍ cũng không bỏ sót.

Nam nhân hai tay khuấy chén nước chấm, liền gấp một miếng cá viên, chấm vào, thoả mản nở nụ cười:

"Ăn ngon, đến, phu lang cũng thử một miếng, tướng công đút em, aaaa"

Cố Ngôn chỉ đành há miệng ăn vào, cũng không có khó ăn, do mùi của ngò cùng tỏi nên không có nhận ra vị tanh, nhưng mà tướng công còn phải có nước da^ʍ của y thì mới ăn ngon nha.

Lưu Đại Tráng liền ăn hết mâm cá viên, ăn song còn chẹp miệng :

"Hơi khát a"

"Đợi chút, em đi lấy nước cho chàng."

Cố Ngôn còn chưa có kịp chạy đi, Lưu Đại Tráng liền đè y lên kệ bếp, chổng mông, còn hắn thì hung hăng úp mặt vào bướm y mà bú ɭϊếʍ.

Cố Ngôn để mặc cho nam nhân chơi, dù sao thì, phòng bếp, y cũng chưa có làm qua đâu.

Đợi nam nhân liếʍ đủ, hắn liền đứng lên, móc ra ƈôи ŧɦịŧ cương cứng, chà sát vào bướm y, thấp giọng, lưu manh nói :

"Cái bướm này bị tướng công làm nhiều như vậy, sao còn da^ʍ như vậy a, đυ.ng vào liền chảy nước. Nói, muốn hay không tướng công cắm vào, ŧɦασ em?"

Cố Ngôn làm sao mà từ chối chứ, y nỉ non mà trả lời : "Muốn......tướng công vừa sờ, bướm da^ʍ không nhịn được liền ra nước....... muốn chàng cắm vào lỗ nhỏ......để bướm da^ʍ không chảy nước nữa....aaaaa"

Cây hàng bên dưới liền chọc mạnh vào trong, cũng không có để cho Cố Ngôn có cơ hội nói xong, liền hung hăng rút ra cắm vào.

Cố Ngôn bị làm tới choáng váng, chỉ có thể tựa vào người của nam nhân mà thở dốc.

"Tiểu lẳиɠ ɭơ, em nói xem, sao cái lỗ này bị ta chơi nhiều như vậy rồi, mà còn không có lỏng ra, đem ta kẹp chặt tới như vậy a."

"Mới không có.... muốn bị lỏng ra đâu, không có bị lỏng, tướng công đừng có không cần em."

Cố Ngôn bị nam nhân hù một cái liền sợ rồi, y thật sự sợ nam nhân đem mình cɦịƈɦ lỏng nha, liền co chặt mông, đem ƈôи ŧɦịŧ bên trong, mạnh mẽ kẹp chặt.

Lưu Đại Tráng bị bướm nhỏ kẹp sướиɠ muốn chết, liền đưa hông nắc mạnh vào bên trong.

Cố Ngôn bị làm tới mức ngả ngả nghiên nghiên, mới không chịu được, nhấc hai chân gác lên kệ bếp, để nam nhân phía sau thuận lợi đâm rút.

Cố Ngôn vừa nhổm dậy, nam nhân phía sau liền sợ y chạy mất, nhanh tay nắm chặt eo, đem cái mông y kéo trở về.

"Còn dám chạy trốn, có tin ông đây chơi chết em." Nói xong liền kịch liệt nắc hông, đem ƈôи ŧɦịŧ giã mạnh vào bên trong.

"Em....ưʍ....không có....ưm chạy trốn.....đừng làm mạnh như vậy....ưʍ....sẽ hỏng mất."

Thấy thật sự Cố Ngôn không có chạy, chỉ là gác chân lên cho mình dễ dàng chơi hơn, nam nhân liền chậm lại, nhỏ giọng an ủi :

"Mới không sợ hỏng a, lỗ nhỏ này đem tướng công kẹp chặt muốn chết, mới không có bị tướng công chơi lỏng đâu."

Nam nhân cũng không quên đưa tay mò mẫm hai vυ" cùng côn ŧɦịŧ, hòng an ủi người trong lòng.

"Chàng không được đem em chơi hư rồi bỏ rơi em đâu......nếu không....em sẽ....em sẽ......"

Cố Ngôn nói cả ngày trời còn không biết mình sẽ làm gì đâu, y liền gấp sắp hỏng rồi.

Nam nhân ôm chặt y, nắc hông an ủi :

"Tướng công thề với trời, cho dù em có bị ta thao hỏng, cũng không có bỏ em"

"Không được đem em thao hỏng!"

"Được, không đem em thao hỏng..... cho dù, cho dù em sau này có sinh hài tử, bị mập lên, tướng công cũng sẽ không bỏ rơi em."

Cố Ngôn cuối cùng cũng bị lời thề thốt của con gấu ngốc này chọc cười rồi. Y nhấp nhẹ mông, tỏ ý hết giận nói :

"Cho dù em có sinh hài tử, lỗ nhỏ bị rộng ra, chàng cũng không có được bỏ em nha"

"Được, tướng công hứa với em"

Sau khi gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, hai người liền quấn lấy nhau, ŧɦασ một trận kịch liệt.

Đến khi người dưới thân chìm vào hôn mê, không còn thoát ra được bất kỳ tiếng rêи ɾỉ nào, nam nhân mới rút ra, bế y lên giường.