Chương 7

Buôn bán

Trời tờ mờ sáng, Lưu Đại Tráng đã thức dậy rồi. Cố Ngôn còn chưa có tỉnh ngủ đâu, y mơ mơ màng màng, ôm chặt tay tướng công nhà mình, vô tình đem cặρ √υ" nhỏ, ở trên cánh tay của nam nhân cọ qua cọ lại, nói : "Còn sớm, tướng công, ngủ thêm miếng nữa đi."

Lưu Đại Tráng hôn hôn môi y : Hôm nay chẳng phải em muốn theo ta mở quán sao, ngoan, còn không chịu dậy thì sẽ muộn!"

Nói rồi hắn mới lưu luyến đem ƈôи ŧɦịŧ rút ra, lỗ da^ʍ bị thao cho không khép lại được, không có ƈôи ŧɦịŧ chống đỡ, liền ồ ạt chảy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng nước da^ʍ. Nam nhân liền đi chuẩn bị nước, giúp y rửa mặt cùng lau lau bướm nhỏ, xong mới ra cửa đi lấy heo.

Bình thường Lưu Đại Tráng đều đến nhà người ta dặn heo trước một ngày, sáng sớm hôm sau liền tới lấy. Trương hán tử đã sớm chờ sẵn, kéo heo ra cho hắn còn cười cười chào hỏi : "Lưu đồ tể sớm a."

"Sớm" hắn cũng chỉ đáp lại một câu gọn lỏn rồi kéo heo về nhà. Cố Ngôn vẫn còn cố thủ, làm ổ ở trên giường, ngoài sân Lưu Đại Tráng đã sớm gϊếŧ heo, chặt ra từng khúc vừa vặn, rồi mới bỏ vào sọt, chuẩn bị mang đi.

Do tiếng làm heo lớn quá nên Cố Ngôn tỉnh luôn rồi, y thấy Đại Tráng còn đang bận rộn phân loại thịt, bản thân liền xuống bếp chuẩn bị một cái thao nhỏ, hai cái nồi, đầy đủ gia vị cùng một ít gạo, còn tiện tay cầm theo hũ dưa muối.

Vừa xong xuôi, Lưu Đại Tráng bên ngoài đã cất tiếng hỏi : "Ngôn Nhi, có cần tướng công giúp gì em không?"

"Tướng công giúp Ngôn Nhi chặt một ít lá chuối đi ạ."

"Được" nói rồi Lưu Đại Tráng liền xách dao ra sau vườn, chặt một ít lá chuối cho y, Cố Ngôn cũng theo sau, y cũng đem những lá chuối vừa được chặt xuống, cắt thành từng tấm nhỏ.

Thu thập xong, hai phu phu liền dắt nhau lên trấn.

Lúc đến nơi, trời cũng bắt đầu sáng, người cũng dần đông đúc, Cố Ngôn liền bảo nam nhân làm cho y hai cái bếp lò nhỏ. Người nhà nông có ai không biết đắp bếp lò a, Lưu Đại Tráng một hơi liền đắp xong.

Bên này Cố Ngôn bắt đầu vo gạo, đợi Lưu Đại Tráng đắp bếp xong, y cũng vừa vặn kiếm được không ít củi.

"Ngôn Nhi, là đang làm cái gì a?"

Chẳng phải hôm qua phu lang nói với hắn là bán chút thịt nướng thôi sao? Sao bây giờ lại nấu cơm?

"Nấu một chút cơm nha, ăn chung với thịt nướng rất ngon." Nói xong, y liền bận rộn ướp thịt, đợi người đi chợ tấp nập rồi, mới nhóm cái bếp còn lại, bỏ thịt lên nướng, mùi thơm liền lập tức bay ra, thu hút rất đông ánh mắt hiếu kỳ.

Bỗng có một phu lang ghé lại hỏi : "Đây là đang làm cái gì nha? Ta chưa từng thấy qua bao giờ"

Cố Ngôn liền nhanh nhẹn mở miệng, mời chào : "Cái này là thịt nướng, mười đồng một miếng. Ăn chung với cơm trắng rất ngon, nếu người muốn thì cơm trắng ta bán ba đồng một phần a!"

"Đắc như vậy a"

"Không đắc, không đắc, tiểu phu lang, ngươi xem miếng thịt của ta to đến như vậy, bán mười đồng không đắc. Hơn nữa ngươi xem tướng công nhà ta bán thịt a, chỗ ta bán đều là thịt mới a, ăn rất ngon đó."

"Nhưng là....."

Phu lang nhà kia còn đang lưỡng lự, Cố Ngôn liền nhanh tay cắt một chút thịt, đưa cho y.

"Đến, ngươi nếm thử một miếng, nếu ngon liền mua, thịt này ngươi có thể đem về nhà, ăn cùng cơm trắng và dưa muối, ta đảm bảo ăn ngon."

Phu lang kia nếm thử một miếng, liền mở to hai mắt, quả thật ngon a, cũng liền không suy nghĩ nữa, mua vội ba miếng đem về nhà.

Cố Ngôn nhanh nhẹn lấy lá chuối gói lại cho y, còn hỏi y có hay không muốn một chút dưa muối. Ở nông thôn nhà ai mà chẳng có dưa muối, tiểu phu lang kia liền khước từ, sau đó quay lưng đi về nhà. Y còn phải nhanh chóng đi về nhà, nấu một nồi cơm, lấy thêm chút dưa muối, xong cả nhà y liền cùng nhau ăn sáng a.

Cố Ngôn thành công thu được ba mươi đồng đầu tiên, nhanh chóng đem tiền cất đi. Y lập tức tươi cười, vừa đưa tay quạt khói vừa rao : "Thịt nướng đây, thịt nướng đây, mười đồng một khối, đặc biệt ăn ngon!"

Có người đầu tiên mở hàng, mọi người xung quanh cũng liền không còn e dè nữa. Đặc biệt là nhìn vào biểu cảm của tiểu phu lang lúc nãy, quả thực ăn ngon đi. Liền có không ít người xúm lại mua, Cố Ngôn nhanh chóng bán hết mẻ thịt đầu tiên. Thu được 100 đồng tiền.

Bên kia cơm sớm đã chín, y liền nhanh tay nhấc xuống, trưng dụng cái bếp còn lại, đều đem đi nướng thị, mùi thịt nướng ngày càng ngào ngạt, toả ra xung quanh.

Thật ra quầy thịt heo của Lưu Đại Tráng vẫn luôn bán đắc, Cố Ngôn nhanh tay xới một chén cơm lớn, đem miếng thịt vừa mới chín, cắt nhỏ, bỏ vào trong chén, không quên lấy thêm một ít dưa muối. Tranh thủ lúc quầy thịt của tướng công nhà y đang vắng khách, liền nhét chén cơm cho hắn, bảo hắn nhanh ăn đi a.

Lập tức có người đến mua thịt heo, cũng không để Lưu Đại Tráng bỏ dỡ chén cơm, Cố Ngôn liền nhan nhẹn, đon đả chào mời, giúp tướng công nhà y bán thịt.

Lưu Đại Tráng vừa ăn cơm vừa cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn vẫn luôn tự ti với nghề nghiệp của mình a, lúc bán hàng chính là dính không ít máu bẩn. Tiểu ca nhi cũng là tự nhiên không có đến quầy thịt heo mua đâu, khách hàng của hắn đa số là các phu lang đã có tuổi, khi mua thịt heo, người ta còn ngại bẩn, bảo hắn trực tiếp bỏ khối thịt vào trong giỏ, chứ cũng không muốn cầm đến nha. Vậy mà tiểu phu lang nhà hắn không có ngại nha, còn giúp hắn bán được không ít thịt đi.

Thường ngày hắn vẫn luôn trầm mặc, người ta mua bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, cũng không có cùng người mua giao tiếp qua. Tiểu phu lang thế nhưng đon đả mời chào, không ngừng a di này, a di nọ, chọc cho mấy phu lang nở nụ cười, thành công bán thêm cho bọn họ không ít thịt.

Lúc Lưu Đại Tráng ăn xong, quầy thịt nướng của Cố Ngôn lại quây không ít khách, y nhanh nhẹn rửa sạch tay, liền chạy nhanh đi bán thịt nướng a.

"Là ngươi bán thịt nướng? Lấy cho ta mười miếng thịt, ta đem về ăn thử, nếu không ngon ta liền đến đây nháo trả hàng."

Cố Ngôn lập tức ngẩn đầu nhìn vị khách sộp trước mắt. Đứa trẻ lớn chừng 12, 13 tuổi đi, ăn mặc quần áo cũng bình thường, nhưng lại ăn nói hống hách như vậy, y đoán chừng đâu là người hầu cận của một nhà giàu nào đó đi.

Cũng không có cùng tiểu ca nhi kia đối đầu, y mỉm cười dịu dàng trả lời

"Đã biết, ngươi có hay không muốn cơm trắng và dưa muối, cơm trắng thì ba đồng một phần, dưa muối thì không có mất tiền đâu."

Nghĩ nghĩ, nó liền nói : "Lấy cho ta một chút dưa muối, không muốn cơm trắng."

"Ân, của ngươi."

Nhanh nhẹn lấy thịt và dưa muối, liền đem gói lại xong xuôi, đưa cho tiểu ca nhi.

Tiểu ca nhi nhận lấy thì vội quay đi, chạy nhanh về phủ.

Cố Ngôn cũng không để bụng, loại người cậy quyền này trước kia y đã thấy qua không ít, như vậy đã là gì, trước kia y còn thấy qua có loại người chỉ cậy nhờ quyền người khác, mà ngang nhiên cưỡиɠ ɦϊếp dân nữ a.

Nhưng Lưu Đại Tráng đứng một bên có chút không nhịn được, từ lúc tiểu ca nhi kia đến mua thịt, hắn luôn đứng phía sau phu lang, cũng bởi vì vậy, thằng nhóc kia ngoại trừ câu nói đầu tiên, thái độ cũng không dám hống hách nữa.

Đến trưa, có không ít người buôn bán đến chỗ y mua thịt nướng cùng cơm trắng để ăn trưa. Quầy thịt liền nhanh chóng bán hết. Y có chừa cho mình cùng tướng công hai miếng thịt, còn có nương, cũng để cho nương hai miếng. Cũng may buổi sáng y đem theo gạo và gia vị, nên chỉ cần có khách hàng, liền có thể ướp thịt nướng bán.

Sau bữa trưa, y cũng không có tiếp tục bán nữa, tuy nhiên tướng công của y vẫn còn thịt heo nha. Phía trước Lưu Đại Tráng còn đang bán hàng, Cố Ngôn liền ngồi xổm một góc sau lưng hắn mà ngang nhiên đếm tiền.

Hôm nay bán hết ba mẻ thịt, kiếm được 300 đồng, cơm trắng thì kiếm được 60 đồng, trừ đi chi phí thì còn dư lại 180 đồng, y đúng thật là quá giỏi a, nhưng mà tiền kiếm được vẫn rất ít đi.

Có còn hơn không. Y đưa cho Lưu Đại Tráng 150 đồng, nói là tiền mua thịt a, số còn lại, y định sẽ mua ít gạo cùng gia vị, còn có cá, có cá thì mới có thể làm viên chiên a.

Nhanh chóng đem thau cùng nồi thu thập sạch sẽ, y cũng không có đem trở về, liền để lại tiệm đi. Thu thập xong, y quay qua nói với nam nhân : "Tướng công, một lát em đi mua chút gia vị a, còn có mua cá, trở về sẽ làm đồ ngon cho tướng công. Còn có, em sẽ trở về nhà luôn, không có ở lại cùng tướng công canh tiệm nha."

"Ừm, đã biết"

Nói rồi y ôm nam nhân một cái, còn đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó liền rời đi.

Cố Ngôn cũng không có la cà, y trước hết là trở về nhà mình, đem hai miếng thịt cho nương, còn có hỏi ông xem chỗ nào trong thôn bán cá cùng gạo.

Y cũng không có ngốc đến nỗi lên trấn mua gạo a, trên trấn tất nhiên bán mọi thứ đều mắc hơn rồi.