Kim Bất Ngữ liền hỏi: “Nghe nói vừa về một đám ca cơ người Hồ, trong số đó đẹp nhất là người nào?”
Đặng Lợi Vân nói: “Đẹp nhất là Tư Tư cô nương, nhảy rất đẹp, eo thon như cành liễu” hắn có cơ hội gặp qua Tư Tư biểu diễn ca múa trước đại sảnh, sau đó liền ít thấy nữa: “Nhưng mà nghe ý tứ của Bao ma ma là, hình như Tư Tư cô nương được một vị quý nhân bao.” Hắn ra ngoài chơi thì chơi, nhưng lại chưa hề mượn danh của phủ Thứ Sử mà làm loạn.
“Bao rồi?” Kim Bất Ngữ quăng một nén bạc đưa cho tiểu nha đầu đưa thức ăn: “gia không quản là ai bao, nói với Bao ma ma, ngân lượng sẽ không thiếu phần của bà ta, kêu Tư Tư cô nương qua hầu hạ gia đây. Nếu bà ta dám đem người khác ra thay thế vào, cẩn thận gia đập nát cái Như Ý Quán này.”
Tiểu nha đầu cầm ngân lượng gấp rút đi truyền lời.
Đặng Lợi Vân rất vui vẻ: “Quả nhiên Bất Ngữ vừa về đến, chúng ta liền có nhãn phúc rồi.”
Kim Bất Ngữ gặn hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc là nhớ ta hay là nhớ ngân lượng của ta đây?”
Trong phòng bên cạnh, vừa hay tụ tập một đám quan võ trẻ tuổi như giáo úy trong doanh trại, do Kim Bất Vĩ làm chủ, Quách Tử Hoa cùng Thành Quân Thiện cũng ở trong đó, nghe được tiếng cười đùa lướt ngang qua từ bên ngoài, đi vào phòng bên cạnh, thần sắc của Kim Bất Vĩ có vài phần không vui.
“Nhị đệ vừa về được hai ngày, không ở lại trong phủ học hành luyện võ, lại chạy ra ngoài náo loạn cùng đám công tử ăn chơi.” Hắn thở dài: “Lời nói của phụ thân hắn xem như gió thổi qua tai, cũng không biết khi nào biết tiến bộ.”
Trong phòng đều là kẻ có giao tình tốt với hắn, đương nhiên đứng về phe hắn, cùng nhau bên vực cho hắn: “Nếu Thế tử đã không gánh nổi trọng trách, thì Đại công tử phải thay hầu gia phân ưu rồi.”
“Thế tử ngoài việc ăn uống vui chơi, những việc khác đều không thông, ít ra cũng biết giữ mặt mũi, nên hôm qua tỷ thí cùng Quách huynh, còn biết chạy ra khỏi doanh trại, miễn cho việc mất mặt trước vạn người trong doanh.” Kẻ đó nói đến cao hứng, liền cười cười đẩy Quách Tử Hoa: “Quách đại ca nói xem, hôm qua ngươi cùng Thế tử tỷ thí như thế nào? Hắn kéo nổi cây cung không?”
“Kéo nổi cây cung thì có nhắm chính xác không? Có phải đã bắn lệch đi? Quách đại ca nói nghe xem!”
Quách Tử Hoa trong lòng nhàm chán, lạnh nhạt nói: “Chẳng có gì đáng nói cả.” Thậm chí hắn còn xấu bụng nghĩ: Nếu Thế tử là kẻ thích ra oai, hôm qua tỷ thí với hắn trước mặt hàng vạn người, sợ rằng làm bọn họ rớt cả mắt, cũng miễn cho việc bị mọi người phỉ báng giễu cợt.
Thành Quân Thiện ra giản hòa: “Mọi người đều không biết Quách đại ca sao, hắn không biết gì ngoài việc huấn luyện trong doanh, còn mang tiếng là ít nói, để hắn tường thuật lại trận tỷ thí hôm qua, e là chỉ biết nói hai chữ “thắng rồi” mà thôi.”
Cả bọn cùng cười, Kim Bất Vĩ nâng ly: “Nào nào nào, chúng ta cùng kính Quách giáo úy một ly,”
Quách Tử Hoa trầm mặc uống rượu trong ly, luôn cảm thấy trong phòng ngột ngạt đến có chút khó thở.
Trong phòng bên cạnh, Bao ma ma dẫn bốn ca cơ người Hồ đến, ngay cả bọn thổi sáo cũng được dẫn đến theo, cười tạ lỗi: “Thế tử gia, thành thực xin lỗi, ban nãy ta vừa đến phòng của Tư Tư, hôm nay nàng có chút không được khỏe, không tiện ra ngoài tiếp khách. Hay là đổi ngày khác đến hầu hạ Thế tử?” nói xong liền ra hiệu bằng mắt với bốn ca cơ người hồ: “Mấy vị cô nương này đều là cô nương xinh đẹp nhất, hay là hôm nay cứ để bọn họ hầu hạ Thế tử?”
Vẻ mặt Kim Bất Ngữ trầm xuống.
Trước khi đến Như Ý Quán, người được Tần Bảo Khôn phái đi đã báo lại rằng, sau khi Đậu Lộ ra khỏi cửa liền lén chạy đến Như Ý Quán, còn là vào bằng cửa sau, nàng dám khẳng định bây giờ hắn đang trong phòng của Tư Tư cô nương.
“Bao ma ma là cảm thấy bổn Thế tử dễ ăn nói hay là dễ lừa gạt?” Kim Bất Ngữ cười lạnh một tiếng: “Đừng nói đến là Tư Tư cô nương không khỏe, cho dù là nàng có bệnh đến nỗi không thể rời giường, nhưng khi nghe đến gia gọi nàng thì cũng nên trang điểm ăn mặc mà qua đây. Sao lại còn làm mình làm mảy trước mặt gia đây.”
Bao ma ma thầm than phen này khó, ngày thường tính khí vị gia này còn tốt, nhưng nếu như ngày nào thời tiết không đẹp thì lại chẳng dễ hầu hạ.
Bà ta cười nói: “Thế tử gia bớt giận ! ta đây lại đi hối thúc nàng.”
Kim Bất Ngữ cầm lấy bình rượu ừng ực uống vài ngụm, đem bình rượu ném lên bàn, dáng vẻ âm trầm muốn kiếm chuyện mà đứng dậy: “Nếu Tư Tư cô nương đã làm giá như thế, hay là để ma ma dẫn đường, gia đích thân đến mời nàng !”
Vẻ mặt Bao ma ma rầu như trái khổ qua, cười lớn nói: “Nào dám làm phiền đại giá của Thế tử, hay là cứ để ta đi !”
Giờ này Thế tử đã xông qua đó, hận không thể đem người tỷ phu ruột vây trong phòng của Tư Tư cô nương
Trong đầu Bao ma ma đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ – hôm nay vị gia này không phải hướng về Đậu đại công tử mà đến đấy chứ?
Bà ta bị dọa đến giật mình, nhớ đến lần trước Thế tử nóng giận đập Như Ý Quán,trong phòng lầu trên của Hồng Oanh cô nương ngay đến nơi đặt chân cũng không còn, vật trang trí trong phòng đều vỡ vụn – đại khái, hình như là, người mà Hồng Oanh cô nương tiếp đãi lần trước chính là Đậu Lộ.
Đậu đại công tử nghe nói Thế tử gia náo loạn muốn lên đây, bị dọa đến nổi y phục cũng chưa mặc ngay ngắn liền nhảy cửa sổ chạy mất, sau đó có khoản nữa năm không đến, nghe nói là đi đường không cẩn thận bị ngã gãy chân, nên tĩnh dưỡng trên giường.