Chương 17: Lời Đồn Tại Như Ý Quán

Kim Bất Ngữ lưu lại Đậu phủ dùng cơm cùng Kim Bất Ngôn, dùng một đóng lời nói hài hước để chọc nàng vui vẻ, sau đó thì rời khỏi.

Nàng vừa lên xe ngựa, thì vẻ mặt cười vui vẻ lập tức biến mất, lạnh giọng hỏi thân vệ Tần Bảo Khôn từ bên ngoài: “Mấy tháng nay Đậu Lộ đang làm những gì? Ngay cả mặt mũi cũng không để lại một chút cho trưởng tỷ.”

Nếu như hắn đối với thê tử còn lưu lại một chút kính trọng cùng thể diện, cũng sẽ không tránh mặt đi khi đệ đệ ruột của thê tử đến cửa.

Tần Bảo Khôn nhận lệnh ở lại U châu để canh chừng động tĩnh khắp mọi nơi, hiểu rõ sự bảo hộ của Thế tử đối với vị đích tỷ duy nhất thì lại càng không dám lơ là. Thấy hắn phân vân ở bên ngoài, Kim Bất Ngữ đã cảm giác được gì đó, nên vén mành lên hỏi: “Có phải tên cẩu tặc đấy lại làm ra việc có lỗi với trưởng tỷ?”

Đậu Lộ không xem Kim Bất Ngữ ra gì, Kim Bất Ngữ cũng chưa chắc để hắn vào mắt.

Chỉ là tên tiểu tử này trước khi thành thân rất giữ quy củ, hôn sự là do hai người Kim Thủ Trung và Đậu Trác cùng quyết định, mà gia phong của Đậu gia nghiêm khắc, nên Kim Bất Ngữ mới không giở trò gì mà để trưởng tỷ gả qua đó.

Nào ai biết được sau khi trưởng tỷ gả đi được một năm còn chưa có thai, Đậu Lộ đã bắt đầu xằng bậy sau lưng trưởng tỷ, bị Kim Bất Ngữ điều tra ra được xém tý nữa giận đến nổ phổi, âm thầm dạy dỗ hắn vài lần.

Đậu Lộ có vẻ như đã phát giác ra, hai người đều không ưa gì nhau, nể mặt phụ thân của đối phương mà cùng làm ra vẻ khách khí ngoài mặt nên còn chưa đánh nhau một trận.

Tần Bảo Khôn: “Sau khi Thế tử đi Tô châu, Như Ý Quán về một đám ca cơ người Hồ, trong số đó có một vị Tư Tư cô nương có dáng vẻ đẹp nhất, ban đầu đại cô gia chỉ là cách năm ba hôm được nghỉ phép liền chạy đi xem Tư Tư cô nương nhảy múa, sau đó lại càng say mê hơn, âm thầm dùng số ngân lượng lớn để bao Tư Tư cô nương. Gần đây thuộc hạ nhận được tin, đại cô gia đã động đến tâm tư muốn thay Tư Tư cô nương chuộc thân. Chỉ không biết rằng hắn có ý định đem người về phủ hay là nuôi dưỡng ở bên ngoài.”

“Cẩu tặc ! hắn tưởng gia đây đã chết rồi sao?” Kim Bất Ngữ vẽ mặt băng giá, dặn dò phu xe: “Thông báo cho bọn Đặng Lợi Vân, tiệc tẩy trần hôm nay sẽ bày tại Như Ý Quán.”

Sớm biết như thế, ngay từ đầu đã nên ngăn cản hai người thành thân, nàng hối hận hết một trăm lẻ một lần.

Trong Như Ý Quán, Kim Bất Ngữ vừa xuống ngựa, tên nô bọc liền chạy bước nhỏ ra đón tiếp, ân cần chào hỏi: “Thế tử gia người rốt cuộc đã đến rồi, các cô nương trong quán đều đang nhớ đến ngài đấy!”

Kim Bất Ngữ quăng nén bạc lẻ cho hắn, phía đối diện chạm mặt bà chủ Như Ý Quán là Bao ma ma, trọc ghẹo nói: “Bổn Thế tử chỉ mới rời khỏi nữa năm, không lẽ Bao ma ma đã ăn tiên đơn hồi xuân, sao lại trẻ ra mười mấy tuổi rồi?”

Bao ma ma cười đến nỗi lớp phấn trên mặt ồ ạt rơi xuống: “Thế tử gia người lại đùa giỡn nô gia ! Đặng công tử, Thường công tử, Thạch công tử bọn họ đều đã đến từ sớm, đang chờ trên lầu hai mà cung thỉnh Thế tử gia đại giá.”



“Cứ để bọn họ chờ thêm một chút, gia còn có vài câu cần hỏi Bao ma ma. Trong quán có phải đã đến mỹ nhân mới.”

Ánh mắt Bao ma ma xẹt qua một tia khó xử, rất nhanh liền nở nụ cười tài lộc: “ Có ! có chứ ! đợt trước vừa về vài ca cơ người Hồ, hát hay múa đẹp, da dẻ trắng trẻo, có biết bao xinh đẹp.”

Kim Bất Ngữ kéo và nhét một nén ngân lượng rất nặng vào tay bà ta, còn tiện thể ấn mạnh vào lòng bàn tay bà ta một cái, nở nụ cười phong lưu: “ma ma bà biết đấy, bổn Thế tử trước giờ đều chỉ cần những thứ tốt nhất, làm phiền ma ma sắp xếp !”

Bao ma ma: “…”

Vị thần tài này rãi ngân lượng rất sảng khoái, nhưng tính khí lại không được tốt lắm, giận lên đập phá đồ cũng đập đến một cách rất sảng khoái.

Kim Bất Ngữ cũng không quản việc Bao ma ma khó xử ra sao mà quen đường quen nẻo đi lên lầu hai, vươn giọng nói: “Thường huynh, Thạch huynh, Đặng huynh, đã nữa năm không gặp, làm huynh đệ nhớ nhung vô cùng !”

Đặng Lợi Vân là đích tử nhỏ nhất của Đặng Can – Thứ Sử U châu, phía trên hắn còn có ba huynh trưởng rất biết nổ lực cố gắng giúp gia tộc nở mày nở mặt làm cho phụ thân yêu thích, đến phiên nhi tử nhỏ nhất là hắn, ngày thường ngoài việc ăn ngon mặc đẹp trong phủ, thì liền ăn chơi trác tán bên ngoài, đấu gà đua ngựa, không làm việc gì ra trò.

Còn về Thạch Nhữ Bồi, Thường Dung thì là công tử của nhà Tả Thứ Sử, vốn dĩ đều là bạn bè của Đặng Lợi Vân, nhưng Đặng Lợi Vân cùng Kim Bất Ngữ vừa gặp như đã quen tại những nơi ăn chơi, nên mấy tên này liền thuận thế mà kết giao cùng nàng.

Đặng Lợi Vân sinh ra với dáng vẻ tuấn lãng, cao hơn Kim Bất Ngữ nữa cái đầu, vừa gặp đã vòng tay qua ôm vai nàng: “một ngày không gặp như cách tam thu, Bất Ngữ ngươi hãy tính xem đã cùng ca ca cách bao nhiêu mùa thu?”

“Nếu Thế tử còn không về nữa, thì Lợi Vân liền sẽ mắc bệnh tương tư mất, ăn cơm không ngon uống rượu không vui ngay cả mỹ nhân cũng không tìm nữa rồi, cứ cách vài ngày liền chạy đến cổng thành chờ đợi, dáng vẻ rất đáng thương.” Thạch Nhữ Bồi chọc ghẹo hắn: “Từ khi ngươi đi, hắn đến Như Ý Quán cũng không siêng bằng đến cổng thành.”

Thường Dung đệm theo: “Nhữ Bồi nói không hề sai, có ta làm chứng !”

Đặng Lợi Vân ôm vai Kim Bất Ngữ đi vào trong phòng, tiện thể đá một cước về phía Thạch Nhữ Bồi: “Ăn nói nhảm nhí, rõ ràng là ta đến cổng thành là để ăn hoành thánh của nhà Trương ma ma.”

Kim Bất Ngữ an ủi hắn: “hoành thánh nhà Trương ma ma da mỏng nhân nhiều, vừa tươi vừa ngon, đúng là rất ngon.” Dưới ánh mắt “anh hùng cùng chung chí hướng” của Đặng Lợi Vân, nàng lại chọc ghẹo nói: “Nhưng ăn hoành thánh cũng không làm chậm trễ việc ngươi ở cồng thành chờ ta.”

Cả đám cùng cười ào lên, Đặng Lợi Vân không nghĩ đến nàng lại nói một câu này, nhịn không được liền cười: “Ai bảo thường ngày ngươi đều có nhiều trò mới mẻ?” cả đám người ồn ào náo nhiệt làm cho căn phòng cuối cùng ở lầu hai cũng đều nghe thấy cả, ngay lập tức có đám nha đầu bưng rượu và hoa quả, thức ăn vào trong.