Vị chủ tử không đàng hoàng hỏi: “Có gọi ta là cha không?”
Quách Tử Hoa một bụng tâm sự cũng bị cuộc nói chuyện của chủ tớ hai người làm cho vui vẻ.
Thành Quân Thiện được mở mang tầm mắt: “… …” cướp đoạt ngân lượng cũng thôi đi, lại còn giành làm cha nhi tử chưa ra đời của thuộc hạ, đây quả là quá đáng rồi.
Người Thế tử quá đáng đấy lúc chơi đùa thì không đàng hoàng, nhưng khi làm việc chính thì lại rất ra dáng vẻ.
Cuộc tỷ thí kết thúc, ra quyết định về người đứng đầu bảng của các hạng mục, thì vật may mắn liền làm tròn trách nhiệm mà lên đài phân phát phần thưởng, ngay cả lời nói cỗ vũ cũng nói đến hết sức thõa đáng.
Quách Tử Hoa một hạn mục đều chưa hề tham gia, chỉ được danh đứng nhất trong Thần Xạ doanh, nghe từ phía sau những lời nghị luận của các huynh đệ trong doanh, lực chú ý hướng về vị Thế tử trẻ tuổi đang đứng trên đài cao, áo bào hoa lệ, thanh thản nhẹ nhàng, khác xa với không khí trong doanh, nàng dường như không hề phát hiện mà hiện lên nụ cười như cũ.
Nhớ đến tài cưỡi ngựa bắn cung siêu việt trên đất tuyết kia, trong lòng hắn có cảm giác buồn bã nói không nên lời.
Cũng không biết buồn vì ai.
Ngày ấy khi về thành, trời đã nhá nhem tối, Kim Bất Ngữ liền quyết định hồi phủ nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới đem theo lễ vật ngồi xe ngựa đến Đậu phủ thăm trưởng tỷ Kim Bất Ngôn.
Ba năm trước, Kim Bất Ngôn được gả cho nhi tử của Đậu Trác tướng quân là Đậu Lộ, đến nay vẫn chưa có con cái.
Đậu Lộ tính tình nóng nảy, giữ chức giáo úy trong Phiêu Kỵ doanh, trước giờ đều không để người em vợ văn không được võ không xong vào trong mắt, theo lời của Kim Bất Ngữ là, hắn rất muốn đổi một người em vợ khác, ví dụ như là Kim Bất Vĩ.
Tỷ phu và cậu em vợ đều không thuận mắt nhau, hôm qua Kim Bất Ngữ không đến tìm hắn, hắn nghe nói Kim Bất Ngữ tỷ thí với Quách Tử Hoa bị thua, lên tiếng cười nhạo: “thật không tự lượng sức mình!” liền quay đầu bỏ đi, căn bản không hề muốn chào hỏi nàng.
Nhưng mà hôm nay Thế tử đến cửa, vừa hay hắn được nghỉ phép, cũng không tiện tránh mặt, chỉ có thể cùng Kim Bất Ngôn chờ đón khách, thừa dịp Kim Bất Ngữ chưa đến mà oán trách một phen trước mặt của thê tử.
“Đệ đệ của nàng không biết nặng nhẹ mà còn thích ra oai. Nàng có biết hôm qua hắn tỷ thí với ai không? Hắn cư nhiên tỷ thí cùng với người đứng nhất trong Thần Xạ doanh, thua đến nỗi mặt xám mày tro, cũng không biết có bao nhiêu người âm thầm chê cười, hắn cư nhiên lại chẳng để trong lòng. Nàng rãnh rỗi thì hãy khuyên Thế tử, có thời gian ra ngoài uống rượu hoa, thì hãy đi luyện võ, cho dù không thể so sánh với Đại công tử, thì cũng không đến nỗi thua quá mất mặt, ta cũng hổ thẹn thay cho hắn!”
Kim Bất Ngôn lạnh nhạt nói: “Bản thân Bất Ngữ cũng không cảm thấy gì, nơi đâu cần chàng thay hắn hổ thẹn?”
Đậu Lộ đỏ mặt tía tai lên cãi: “Hắn thân là Thế tử, tương lai sao có thể đảm đương nổi trọng trách của đại doanh U châu? Ta thân là tỷ phu của Thế tử, trong doanh nghe không ít người chê cười hắn vô dụng, nàng cảm thấy ta rất hãnh diện sao?” mỗi lần hắn nhắc đến việc này với thê tử liền tâm trạng không vui: “Hắn không hề có sở trường gì so với đại công tử, còn không bằng…”
“Còn không bằng cái gì?”
Đậu Lộ biết mình nói sai lời, chỉ có thể hơi thở gấp gáp trừng mắt nhìn thê tử, hy vọng nàng có thể đưa bậc thang cho hắn leo xuống.
Ánh mắt Kim Bất Ngôn băng lãnh, lời nói sắc bén, không khách khí mà tiếp tục lời nói chưa hết của hắn: “Còn không bằng nhường ngôi vị Thế tử cho Kim Bất Vĩ có đúng không?”
Đậu Lộ ngượng ngùng: “Ta không hề nói thế.”
Thân phận Thế tử của Kim Bất Ngữ được kế thừa từ huyết mạch Khương thị, tiên hầu gia tự mình xin từ phía hoàng gia, cũng không phải bàn luận theo năng lực, đây cũng là điểm tiếc nuối của không ít người trong doanh trại.
Kim Bất Ngôn hiển nhiên cũng đã bực bội, một chút mặt mũi cũng không muốn chừa cho trượng phu: “Nếu phu quân đã có nhiều bất mãn với Thế tử, cần chi phải ngồi lại xã giao, còn không bằng tránh đi để mọi người đỡ phải ngượng ngùng.”
Đậu Lộ: “Nàng…Ta chỉ là nhiều lời một chút, nàng liền không chịu buông tha.” Càng nghĩ càng tức: “Thế tử vô dụng là sự thực, không lẽ ta nói sai sao?” nổi giận đùng đùng mà xông ra khỏi viện, cũng không biết đã đi đâu.
Thị nữ Hồng Ngọc bên cạnh Kim Bất Ngôn lo lắng không thôi: “Đại tiểu thư, lang quân không chịu tiếp đãi Thế tử như thế, Thế tử có cả nghĩ không?”
“Bất Ngữ cũng không ngốc, chẳng lẽ không biết lòng hắn nghĩ gì?” Nàng không hề để ý: “Hắn không ở đây tỷ đệ bọn ta nói chuyện với nhau còn tự nhiên hơn, miễn cho còn phải xem sắc mặt của hắn.” Lại giao phó nàng: “chuẩn bị nhiều một chút món ăn Thế tử thích để cho bữa trưa.”
Đậu Trác đã đến doanh trại từ sớm, Đậu Lộ cũng tránh mặt đi ra bên ngoài, khi Kim Bất Ngữ đến liền vờ như không biết, đem lễ vật đem về từ Tô châu từng cái một đưa đến trước mặt Kim Bất Ngôn, giải thích nói: “tráp này hai mặt thêu hình quạt là ta cùng biểu tỷ đích thân lựa chọn, tất cả đều là cảnh trí sông nước Giang Nam, biểu tỷ còn khen ta có mắt nhìn nữa. …còn những thứ phấn son lụa là này được lấy từ trong kho của di mẫu.”
Nàng đến phủ đệ Tô châu nữa năm, hai tỷ đệ cứ như cả đời chưa gặp qua, nói không dứt.
Kim Bất Ngôn nghe nàng hứng chí nói việc ở Tô châu, không hề nhắc đến việc chịu nhục trong doanh trại, trong lòng chua xót, không khỏi nghẹn ngào nói: “Bất Ngữ, cũng do tỷ tỷ vô dụng. Việc trong doanh ta đã nghe nói, lời cười nhạo của người khác ngươi không cần để trong lòng.”
Kim Bất Ngữ đem một tráp đầy trang sức nhét vào trong lòng nàng, chọc ghẹo: “Vốn dĩ ta còn định giấu hai cây trâm tặng cho cô nương trong lòng, tỷ tỷ khóc đáng thương như thế, làm cho ta ngại làm chuyện trộm cắp.”
Kim Bất Ngôn đấm nàng một cái, đột nhiên phì cười: “ngươi liền nghèo đến thế.”
“Qua vài hôm là yến thọ của Hầu gia, tỷ tỷ chỉ việc ăn bận thật đẹp vào, lời nói của người khác cũng không làm cho ta mất miếng thịt nào, không có gì phải để ý cả.” Nàng còn buồn thay cho trưởng tỷ: “Ngày thọ cũng cận kề rồi, không biết có kịp đem lụa là gấm vóc từ Tô châu về đi làm y phục mới không?”
Kim Bất Ngôn chỉ nàng mắng: “Đứa không tim không phổi này!”
Thực ra hoàn cảnh đệ đệ khó khăn, chỉ là không muốn nàng lo lắng, trong lòng nàng đều rõ cả.