Chương 22

Edit: Ngân Nhi

Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi bị vây quanh bởi tiếng ồn ào trêu chọc của đám con trai…

Trịnh Bồi Bồi

thì

vẫn bình tĩnh, nhưng Cố Tư Ức là người trong cuộc, bị cả đám ngườikhông

quen biết xúm lại trêu

thì

vừa ngượng vừa bực.



kéo tay Trịnh Bồi Bồi, làm như

không

nghe

không

thấy, vội vàng bỏ

đi.

Tiếng hô hào đằng sau càng to hơn “Chị dâu xấu hổ kìa ~” “Chị dâu

đi

thong thả nhé ~” “Cung tiễn chị dâu ~” “Chị dâu nhớ thường xuyên qua chơi nhé ~”

“anh

Lục mà bọn họ

nói

là ai vậy?” Trịnh Bồi Bồi tò mò hỏi.

“không

biết.” Cố Tư Ức giận tái mặt.

“không

phải là người mua đồ cho cậu đấy chứ?” Thám tử Holmes Bồi vẫn

nói

tiếp, “Đầu tiên là tặng quà để tạo nên bầu

không

khí lãng mạn thần bí, sau đó lợi dụng dư luận để lăng xê tên tuổi, mạnh mẽ bao vây như những ngôi sao bao quanh trăng sáng vậy, cuối cùng bắt gọn trái tim thiếu nữ, cao thủ, đúng là cao thủ.” Trịnh Bồi Bồi càngnói

càng hăng, “Để mình hỏi thăm giúp cậu xem tên họ Lục đó là ai nhé.”

“Mình

không

muốn biết.” Cố Tư Ức nghĩ lại lúc nãy mà vẫn thấy tức, mặc kệ người đó là ai

thì



cũng

đã

phán quyết tử hình rồi.

Tối hôm đó rảnh rỗi, Trịnh Bồi Bồi cùng Cố Tư Ức và hai



bạn đến thư viện học.

Trong này ai cũng

đang

đọc sách, người

thì

đọc sách tham khảo, người đọc sách chuyên ngành, người

thì

đọc tiểu thuyết.Trịnh Bồi Bồi nhìn đám học bá, tâm thế vẫn rất thoải mái,

nói: “không

mong được đứng đầu, chỉ cần đừng xếp cuối là được.”

trên

đường từ thư viện trở về phòng, bỗng có

một

chiếc xe đạp địa hình lao đến dừng trước mặt mấy



gái.

Người ngồi xe đội mũ lưỡi trai, gương mặt đẹp trai tươi cười, nhìn cái là Hướng Lê nhận ra ngay: “Lục Minh à?”

Lục Minh cầm

một

hộp quà đưa cho Cố Tư Ức, “Chào cậu, tôi là nhân viên giao hàng tình

yêu, đây là

một

phần tình cảm

nhỏ

bé, mong cậu hãy nhận lấy.”

“Mình

không

cần! Cậu…” Cố Tư Ức còn chưa

nói

xong

thì

Lục Minh

đã

phóng xe

đimất.

“Chậc, cũng đẹp trai đấy.” Trịnh Bồi Bồi nhận xét, “Cảm thấy cậu này có hơi hướng bad boy, con

gái

không

dễ mà bắt được đâu.”

“Qua đây xem xem cậu ấy tặng cái gì

đi.” Hướng Lê rất tò mò.

Mấy



gái

kéo Cố Tư Ức đứng dưới cột đèn.

Mở hộp ra, bên trong là mười bông hoa hồng Roseonly(*) xếp thành hình trái tim vàmột

con gấu bông ôm trái tim ở bụng nữa.

(*) Roseonly là

một

thương hiệu hoa hồng cao cấp của Trung Quốc, người đặt mua hoa tại Roseonly để tặng người

yêu

sẽ

chỉ được tặng cho

một

người duy nhất, nếu khách hàng đó chia tay

thì

sẽ

bị gạch tên trong danh sách người mua hàng Roseonly mãi mãi.


Trong hộp còn có

một

tấm ảnh, là hình Cố Tư Ức

đang

đánh cầu lông, bên cạnh là hàng chữ: Cậu thắng cuộc thi, cũng thắng luôn trái tim của tôi rồi.

Trịnh Bồi Bồi hưng phấn

nói: “Vậy là mấy món đồ lần trước cũng là cậu ấy mua hả? Tên là Lục Minh à?”

Hướng Lê

nói: “Chả trách mà mấy hôm trước cậu ấy lại hỏi bài cậu, hóa ra là cố tình tiếp cận…”

Trương Hân Dịch kể: “Bạn học cũ của mình ở lớp 8, nghe

nói

Lục Minh là người nổi bật nhất lớp đấy, Tư Ức à, cậu đào hoa

thật

đó, được lòng cả học thần Hạ lẫn nam thần lớp 8 nữa.”

Cố Tư Ức quýnh lên: “Cậu lại nghĩ

đi

đâu đấy? Đừng có kéo Hạ Chi Tuyển vào!”

Trịnh Bồi Bồi

nói: “Mình quyết định từ ngày mai

sẽ

tập chơi cầu lông

thật

chăm chỉ,không

chừng lại được trai đẹp theo đuổi.”

Hướng Lê trêu: “Tư Ức à, cậu chia

một

ít vận đào hoa cho bọn mình

đi

~.”

Cố Tư Ức: “Cái quái gì chứ…”



ném cái hộp vào lòng Trịnh Bồi Bồi, lấy bức ảnh ra xé nát rồi vứt vào thùng rác, làm xong còn bảo: “Cái hoa này cũng xé luôn

đi.”

“Đừng đừng đừng…” Trịnh Bồi Bồi né ra, “Đẹp mà, đem về trang trí phòng cũng hay đó.”

Trương Hân Dịch cũng hùa vào: “Đúng đấy, vứt

đi

tiếc lắm, ngày mai có người trông thấy nó ở thùng rác

thì

lại bàn tán bịa đặt chuyện

yêu

hận tình thù cho xem…”

Hướng Lê cũng tỏ vẻ tiếc nuối: “Dù sao cũng là của trai đẹp tặng, giữ chút mặt mũi cho người ta

đi.”

Trịnh Bồi Bồi mang món quà về phòng ngủ, Cố Tư Ức

nói: “Coi như mình tặng cậu, mình

sẽ

trả tiền cho cậu ta sau.”

“Bà chủ hào phóng quá ~” Trịnh Bồi Bồi cười đùa, “Xem ra cậu

thật

sự

không

ưa tên Lục Minh đó chút nào.”

Buổi tối nằm

trên

giường, Cố Tư Ức lên mạng tìm giá của hoa hồng và con gấu bông.

Lúc trông thấy cái giá



suýt

thì

hộc máu, tổng cộng hết 4000 đồng! 4000 đó!(Khoảng 13 triệu vnd)

Hai tháng tiền sinh hoạt của

cô!!

- -

Hôm sau, trong thời gian ăn sáng, phòng học lớp 6 chỉ có lác đác mấy người…



một

học sinh lớp khác

đi

vào từ cửa sau, tay cầm

một

cái túi giấy, nhanh chóng

đitới đặt lên bàn Cố Tư Ức.

Vừa quay người lại

thì

bỗng thấy

một

cái bóng cao lớn che phủ, cậu học sinh

không

kịp đề phòng, lui về sau

một

bước, hoảng hốt nhìn người kia… Là học thần nổi tiếng của trường, Hạ Chi Tuyển,

một

nhân vật

không

thể động vào.

“Cậu là người tặng quà cho Tư Ức?” Hạ Chi Tuyển hỏi.

Ánh mắt của cậu lạnh như băng, rét thấu xương, toàn thân tỏa ra

một

cảm giác nguy hiểm, cậu học sinh bị dọa sợ, vội

nói: “không

phải…không

phải tôi…”

“Vậy

thì

là ai?”

“Tôi chỉ là người đưa đồ thuê thôi…Tôi đưa đồ cho người ta để kiếm chút tiền trà nước…”

“Cậu đưa giúp ai?” Hạ Chi Tuyển hai tay đút túi quần, từng bước ép sát.

Cậu học sinh bị dồn vào góc tường, bất đắc dĩ phải khai ra: “Lục Minh, Lục Minh của lớp 8…”

nói

xong liền chạy biến

đi

như làn khói.

Hạ Chi Tuyển

đi

tới trước bàn Cố Tư Ức, thấy trong túi giấy là hộp sữa đậu nành của Nhật có bao bì rất đẹp, cậu cầm lấy rồi vứt vào thùng rác.

Cố Tư Ức và các bạn

đi

vào lớp, Hướng Lê vẫn còn

đang

trêu chọc: “Hôm nay

khôngbiết người ta có tặng quà nữa

không

nhỉ?”

Trương Hân Dịch

nói: “Chắc có đấy, đoán thử xem là cái gì

đi?”

Trịnh Bồi Bồi đoán: “Căn cứ vào phong cách trước đó của cậu ấy,

thì

lúc này chắc hẳnsẽ

mua đồ ăn cho bọn mình ăn trong giờ.”

Cố Tư Ức hết

nói

nổi: “Chán các cậu quá đấy.”

Hướng Lê và Trương Hân Dịch

đã

thương lượng đổi chỗ ngồi, cho nên bây giờ bốn người họ

đã

ngồi bàn trước bàn sau với nhau rồi.

Vừa ngồi vào chỗ Trịnh Bồi Bồi

đã

bảo Cố Tư Ức lục ngăn bàn: “Cậu mau nhìn xem có quà

không

đi.”

“không

có.” Cố Tư Ức thở phào

nhẹ

nhõm.

“không

phải chứ?”

“không



thật

mà.”

“Chẳng có tâm tí nào, mới mấy ngày mà

đã

mất kiên nhẫn thế rồi,

không

có nghị lực mà còn đòi tán

gái.” Trịnh Bồi Bồi chê bai.

Hướng Lê đoán: “Tối qua mới vừa tặng mà, chắc hôm nay cũng tặng buổi tối cũng nên…”

Cố Tư Ức

nói: “Ôi các chị

gái

của em ơi, ngồi học

đi

ạ, đừng có cả ngày để ý tới

mộttên thần kinh

không



lai lịch nữa.”

Lúc ăn sáng Cố Tư Ức có nhắn wechat với mẹ,

nói

hết nước hết cái

thì

mẹ mới đồng ý đưa trước hai ngàn tiền sinh hoạt tháng sau cho

cô, cộng với tiền tiết kiệm của



làmột

ngàn, tổng cộng là ba ngàn, vẫn còn thiếu

một

ngàn nữa.

…Phải làm sao đây?

Mang theo tâm trạng buồn bã vì thiếu tiền, chuông vào học vang lên.

Tiết đầu tiên là tiết Toán, chính là môn mà Cố Tư Ức học kém nhất.

Trước kia



chỉ

yêu

cầu môn Toán của mình đủ điểm trung bình là được rồi, nhưng giờ có Hạ Chi Tuyển phụ đạo nên mục tiêu của



cũng cao lên, hi vọng có thể đạt được 100 điểm.

Giáo viên Toán viết đề bài lên bảng, vừa viết vừa

nói: “Tôi viết đề lên đây, lát nữa mời hai bạn lên bảng làm, các bạn bên dưới

thì

làm ra vở nhé.”

Cố Tư Ức ngồi chép xong

một

đề, khó hơn bài tập trong sách giáo khoa rất nhiều,

côthật

sự

không

biết làm.

Đành phải thầm cầu nguyện thôi, xin đừng gọi em, tuyệt đối đừng gọi em lên bảng…

Viết xong hai đề, thầy giáo bắt đầu liếc nhìn cả lớp.

Cố Tư Ức cúi gằm mặt xuống, Trịnh Bồi Bồi cũng mở sách rồi cúi đầu trốn, yên lặng cầu nguyện, thầy đừng nhìn em thầy đừng nhìn em…

Thầy giáo nhìn hai



nhóc

đang

làm đà điểu,

nói: “Mời bạn Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi lên bảng làm bài.”

Cố Tư Ức: “…”

Trịnh Bồi Bồi: “…”

không

còn cách nào, đành phải lên bảng thôi.

Trịnh Bồi Bồi đứng dậy, khom người

nói

nhỏ: “Học bá, giúp mình nhé…Nhờ vào cậu cả đấy…”

Cố Tư Ức

nói

còn

nhỏ

hơn: “Mình cũng

không

biết làm mà…Mình dốt Toán lắm…”

Trịnh Bồi Bồi đau khổ: “Sao đen đủi vậy…”

Hai



nương ưỡn ẹo mãi mới lên được tới bảng,

một

trái

một

phải, mỗi bên đều có ba bài điền vào chỗ trống và

một

bài cần viết lời giải.

Bài thứ nhất điền vào chỗ trống

thì

khá đơn giản, Cố Tư Ức vận dụng công thức để tính rồi viết đáp án ra.

Bài thứ hai…Cố gắng tính

thì

cũng ra được đáp án, bài thứ ba…độ khó tăng lên rồi,

côđoán mò rồi viết đáp số, sau đó nhìn bài cuối cùng.

Bài này nhìn qua

thì

đơn giản nhưng thực chất lại khá khó, Cố Tư Ức viết mấy bước xong lại bị tắc

không

làm nổi nữa, phải xóa

đi

giải lại.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Tư Ức càng làm càng cuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Thưa thầy.” Hạ Chi Tuyển giơ tay lên.

Thầy giáo nhìn về phía cậu, ý bảo cậu cứ

nói.

Hạ Chi Tuyển

nói: “Em xin phép

đi

vệ sinh ạ.”

Thầy giáo vẫy tay: “Em

đi

đi.”

“Thưa thầy.” Lục Gia Diệp cũng giơ tay.

Thầy giáo nhìn cậu, nét mặt

không

tốt như lúc nãy, hỏi: “Em cũng muốn

đi

vệ sinh à?”

“không

ạ, thưa thầy, em có

một

vấn đề muốn hỏi, thầy lại đây được

không

ạ?”

Các bạn học trong lớp đều khẽ cười, thầy giáo nghiêm khắc

nói: “không

làm ồn.”

nói

xong liền

đi

tới chỗ Lục Gia Diệp, hỏi: “Em muốn hỏi gì?”

“Chỗ này ạ, thầy xem giúp em…”

Lúc thầy giáo

đi

xuống

thì

Hạ Chi Tuyển cũng đứng dậy

đi

về hướng bục giảng.

Thầy giáo cúi xuống nhìn chỗ Lục Gia Diệp

không

hiểu, Hạ Chi Tuyển

đi

qua chỗ Cố Tư Ức, đυ.ng vào tay

cô,

không

dừng bước mà cứ thế ra khỏi lớp.

Cố Tư Ức thấy bàn tay bị nhét vào

một

cái gì đó, căng thẳng đến nỗi tim muốn nổ tung rồi.

…Cái gì vậy?



còn

đang

đứng đây giải bài tập mà, sao lại đưa giấy gì cho



thế hả!

Phía cuối lớp thầy giáo vẫn

đang

giảng bài cho Lục Gia Diệp, Cố Tư Ức yên lặng mở tờ giấy ra xem, ngạc nhiên mở to mắt, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Trong giấy viết đầy đủ đáp án của ba bài điền vào chỗ trống và các bước giải đầy đủ của bài cuối cùng.

Bài

một

làm đúng rồi, bài hai



làm sai, bài ba đoán mò mà đúng,



vội vàng sửa lại đáp án câu hai rồi chép lời giải của bài cuối lên.

Viết xong, Cố Tư Ức thở phào

nhẹ

nhõm, nhét tờ giấy vào túi áo ngoài.

Tạ ơn trời đất, a dì đà phật,

không

phải chôn chân

trên

bục giảng rồi.

Bên kia Trịnh Bồi Bồi thấy bạn viết xong

thì

nói

nhỏ: “Xem hộ bài của mình với…”

Cố Tư Ức liếc nhìn, chịu thua luôn: “Bài của cậu còn khó hơn của mình đó…”

Hai học sinh yếu chỉ hận

không

thể ôm đầu khóc rống thôi.

“Vậy phải làm sao đây…”

“Cậu viết đại mấy câu đối phó

đi…”

“Mình còn chẳng biết viết đại thế nào cơ…”

“Hai bạn

trên

kia ai làm bài người đấy

đi,

không

được hỏi nhau.” Thầy giáo đứng cuối lớp

nói

vọng lên.

Cả hai lập tức im lặng.

Cố Tư Ức để lại cho Trịnh Bồi Bồi

một

ánh mắt hàm ý “tự cậu cầu phúc

đi

nhé”, sau đó yên lặng quay về chỗ ngồi.

Hạ Chi Tuyển cũng quay về lớp đúng lúc này, Cố Tư Ức ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau, nét mặt của



tràn ngập

sự

biết ơn như

đang

nhìn Bồ Tát vậy.

Thầy giáo

đi

lên bục giảng, nhìn Trịnh Bồi Bồi rồi lắc đầu

nói: “Em

đi

xuống cuối lớp đứng nghe giảng

đi.”

Lúc nhìn sang bài làm của Cố Tư Ức

thì

sắc mặt của thầy thay đổi hẳn, gật đầu

nói: “không

tệ, bạn Cố Tư Ức làm rất tốt.” Sau đó lại nhìn Trịnh Bồi Bồi bị phạt đứng: “Em phải học tập bạn cùng bàn của mình nhiều vào.”

Trịnh Bồi Bồi cúi đầu, điên cuồng oán thán trong lòng.

Cố Tư Ức được khen mà ngại, tâm trạng rất phức tạp.

Nhưng dù thế nào

thì



cũng

không

bị phạt đứng, việc này vẫn phải cảm ơn Hạ Chi Tuyển.

Hết tiết, Trịnh Bồi Bồi đặt mông ngồi lại chỗ của mình, ôm

một

bụng tức

nói: “Sao lại giao cho mình cái đề khó như vậy chứ! Làm

không

được

thì

phạt mình! Cả lớp đông như thế mà cứ phải gọi trúng mình là sao! Hôm nay ra cửa

không

xem lịch rồi!”

Cố Tư Ức

thì

cúi đầu, trán chống lên sách, hai tay để lên đùi cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Chi Tuyển.

Ý cũng như tên: “Người cứu mạng vạn năng, xin hãy nhận của ta

một

lạy!”

X: “Miễn lễ.”

Ý cũng như tên: “Sau này chỉ cần ngài mở miệng, dù có phải xông pha nơi khói lửa, ta cũng

sẽ

không

tiếc mạng sống mà giúp ngài,

không

bao giờ thay lòng.”

X: “Nghe

nói

người tặng quà cho em là Lục Minh.”

Ý cũng như tên: “…”

X: “Là nam thần của lớp 8, đẹp trai lắm đúng

không?”

Ý cũng như tên: “…”

Nội tâm Cố Tư Ức sụp đổ rồi…

Học thần à,

anh

hóng chuyện như thế từ bao giờ vậy? Đến cả mấy chuyện cỏn con đó cũng biết?



không

nhịn được mà lén liếc nhìn cậu, muốn xem khi nam thần hóng chuyện

thì

sẽcó biểu cảm như thế nào.

Nhưng ngoài ý muốn,



chẳng nhìn thấy dáng vẻ hóng hớt buôn chuyện của người ta gì cả, ngược lại thấy mặt học thần như sắp đông cứng thành băng rồi, lạnh lùng cực kỳ.



quyết định

sẽ

nói

sang chuyện khác,

không

cùng cậu ấy

nói

tiếp chủ đề đáng ghét này nữa…

Bên tai vẫn là tiếng Trịnh Bồi Bồi

đang

than thở với Hướng Lê, Cố Tư Ức càng cảm thấy áy náy hơn.

Ý cũng như tên: “Sao

anh

không

nhân tiện giúp Bồi Bồi luôn?”

X: “không

quan tâm.”

Ý cũng như tên: “…”

X: “Lục Minh đẹp trai

không?”

Ý cũng như tên: “anh

đừng nhắc tới cậu ta nữa được

không? Phiền lắm.”

X: “Sao thế?”

Ý cũng như tên: “Cậu ta biến em thành người nghèo rồi!”

X: “Là sao?”

“Tư Ức, cậu làm gì đấy?! Cứ cắm đầu nghịch điện thoại thôi…” Trịnh Bồi Bồi đập vào vai Cố Tư Ức.



bèn nhanh chóng tắt màn hình chat

đi, ngẩng đầu

nói: “Mình lên Taobao xem mấy thứ thôi mà.”

Trương Hân Dịch hỏi: “Đừng

nói

là cậu

đang

xem hoa hồng và gấu bông tối qua Lục Minh tặng đấy nhé?”

Ở bên kia, ánh mắt sắc lạnh của Hạ Chi Tuyển lập tức nhìn về phía

cô.